Ông phi đội trưởng Stangate
đã có đủ mọi thứ để trở thành
một người sung sướng. Ông
đã ra khỏi cuộc chiến tranh
yên lành và khỏe mạnh, với cái
danh tiếng vững bàn đạt được
trong một binh chủng có nhiều
vị anh hung nhất. Ông vừa
mới được ba mươi tuổi, một sự
nghiệp lớn lao và hoàn mỹ
đang mở ra trước mắt ông. Và
nhất là mỹ nhân Mary MacLean
đang đi vịn vào cánh tay ông
và nàng đã hứa với ông rằng
suốt cả đời này sẽ ở bên cánh
tay đó. Tuy nhiên, một mối lo
buồn đang đè nặng lên trái
tim ông.
Ông đã không thể tự giải thích
điều đó cho ông, và ông đã cố
gắng tìm cách lý giải để rũ bỏ
nó đi. Bên trên đầu ông, bầu
trời xanh thẳm, cũng như mặt
biển phía trước ông xanh
thẳm, và khắp chung quanh
trải ra những những khu vuờn
đẹp đẽ cùng với một đám
đông những khách nhà du
hân hoan vui thú. Và nhất là
bộ mặt dịu hiền đang quay về
phía ôngvới một sự
khẩnkhoản đầy vẻ thắc mắc,
Tại sao ông không thể tham
gia vào một cảnh quanvui tươi
như thế? Ông đã đưa ra nhiều
cố gắng nhưng chúng vẫn
chưa đỉ để dụ hoặc cái bản
năng cấp táo của một tình
nương.
Tải ảnh
- Có việc gì vậy, Tom? Nàng hỏi
ông với sự bồn chồn lo lắng.
Em nhận thấy có điều gì làm
anh buồn bã. Hãy nói cho em
biết xem em có thể giúp đỡ
anh bằng cách nào đó chăng.
Ông bật cười lớn, đôi chút mắc
cỡ.
- Thật là một tội lỗi khi làm
hỏng cuôc du ngoạn nhỏ của
chúng ta đó! Ông nói. Khi anh
nghĩ tới điều này, anh lại
muốn tự đánh đòn mình. Em
cớ lo sợ, em cưng ạ, vì anh
biết những đám mây mù của
anh sẽ tan đi trong chốc lát.
Anh tìn rằng anh còn đầy đủ
khí lực, hình như nghề phi
hành đã bẻ gẫy mọi khí lực
hoặc đã bảo đảm cho chúng
ta đến suốt đời.
- Vậy là không có gì là dứt
khoát à?
- Không. Không có gì là dứt
khoát cả. đó chính là điều tệ
hại. Nếu điều này là đúng, anh
sẽ có thể chiến đấu một cách
dễ dàng hơn. Đúng là một sự
trầm cảm nặng nề ở đây, ở
trong ngực và ở trong đầu.
Em yêu của anh, anh xin lỗi
nhé! Anh là một kẻ thô bạo đã
làm em u buồn với những sự
ngu ngốc như vậy
- Nhưng em lại muốn được
chia sẻsự bực bội nhỏ bé nhất
của anh mà!
- Này, nó đã đi khỏim biến mất
tàn lụi rồi. Chúng ta không
nên nói tới nó nữa.
Nàng ném cho ông một cái
nhìn thấu tận tim gan.
- Không, Tom, chỉ cần nhìn
vào anh thôi. Hãy nói với em
đi, có phải anh thường tự cảm
thấy như vậy không? Thật sự
anh không có vẻ khỏe mạnh
lắm. Anh hãy ngồi xuống đây,
anh yêu quí, dưới bong mát và
nói cho em biết anh lo buồn về
chuyện gì.
Họ cùng ngồi xuống dưới bóng
của cây Tháp lớn cao hai trăm
mét ở bên cạnh họ.
- Anh có một năng khiếu kỳ
cục, ông nói. Anh không nghĩ
rằng anh đã nói điều này với
bất kỳ một ai. Nhưng khi một
sự hiểm nguy tức thì đe dọa
anh thì anh bị bao vây bởi
những linh cảm kỳ lạ. Chắc
chắn là hôm nay, thật kỳ cục.
Em hãy nhìn kìa, cái gốc cây
thật hiền hòa... Tuy nhiên đây
là lần thứ nhất mà sự bực bội
này đưa anh tới chỗ nhầm lẫn
- Anh đã cảm nhận thấy nó lúc
nào trước đây à?
- Khi anh còn là đứa trẻ con,
anh đã cảm thấy nó vào một
buổi sáng: suýt nữa anh bị
chết đuối vào buổi chiều. Anh
đã cảm thấy nó khi một tên
trộn lẻn vào Morton Hall và khi
cái áo dài của anh bị một viên
đạn xuyên qua. Rồi trong cuộc
chiến tranh anh đã cảm thấy
nó hai lần trước khi bị tập kích
thình lình và đã thoát nạn một
cách thần kỳ; nó đã nhập vào
anh trong lúc anh đang leo lên
máy bay của anh. Rồi nó tan
biến một cách đột ngột, tựa
như một đám sương mù trước
ánh nắng mặt trời. Em này, nó
đi đó, nó đá đi khỏi rồi! hãy
nhìn vào anh! Có thật vậy
không?
Đúng thật vậy. Trong vòng
một phút, bộ mặt bơ phờ đã
biến thành bộmặt trẻ con cười
toe toét. Mary bật cười lớn. Rõ
ràng là trong tâm hồn của
Tom nay chỉ còn sự hoan lác
sinh động của tuổi thanh
xuân.
- Tạ ơn thựong đế! Ông kêu
lên. Mary này, chính là đôi mắt
than thương của em đã chữa
khỏi bệnh cho anh. Anh không
còn có thể chịu dược sự u
buồn sầu mông trong cai nhìn
của em. Thật là một cơn ác
mộng xuẩn ngốc là sao! Bây
giờ thì anh sẽ không bao giờ
còn tin vào những sự linh cảm
của anh nữa. Em yêu quý,
chúng ta chỉ còn vừa đủ thì
giờ để đi dạo một vòng trước
bữa điểm tâm. Chúng ta sẽ đi
xem một trò vui trong chợ
phiên hay đi xem quay bánh
xe lớn hay trên tàu thủy bay,
hay xem gì đây?
- Anh nghĩ thế nào về cái
Tháp? Nàng hỏi trong khi
ngẩng cái mũi xinh đẹp lên. Cái
không khí tuyệt diệu ở đó và
cái toàn cảnh từ trên cao nhìn
xuống chắc chắn sẽ xua đuổi
những đám mây cuối cùng ra
khỏi tâm trí anh.
Ông nhìn đồng hồ của ông.
- Đã quá trưa rồi nhưng anh
nghĩ là chúng ta có thể làm
việc đó trong một giờ đồng
hồ. Này thang máy không vận
hành. Anh bán vé, chuyện gì
xảy ra vậy?
Người nhân viên lắc đầu
gtrong khi chỉ vào một toán
nhỏ đang tập hợp trước lối
vào.
- Họ đang đợi, thưa ông.
Thang máy bị hỏng, nhưng lúc
này thì bộ phận máy móc
đang được kiểm tra lại và tín
hiệu sẽ được phát ra trong
một vài phút. Nếu ông nhập
bọn với những người khác, tôi
xin hứa việc đó sẽ không lâu
đâu.
Khi họ vừa chiếm được chỗ
đứng trong nhóm người thì cái
vách thép của thang máy lướt
đi trên cái cạnh. Thế là đã có
hy vọng cho tương lai gần
cận. Các du khách ùa vào chỗ
mở ngỏ và chờ đợi trên sân.
Họ cũng không đông lắm vì
đám đông thường xuất hiện
nhiều nhất vào buổi chiều,
nhưng đó là những người
miền Bắc khả ái và vui vẻ, họ
sống những ngày nghỉ ỏ
Northam. Tất cả bọ họ đều
nhìn lên không, và theo dõi
một cách chăm chú một người
đàn ông đang tụt xuống dọc
theo cái sườn bằng thép. Đây
không phải là một trò chơi của
trẻ con, nhưng nếu anh ta đi
cũng nhanh như một người
thế tục bình thường trên các
bậc của một cái cầu thang.
- Trời oi! Người bán vé nói khi
chính anh ta cũng ngẩng đầu
lên nhìn. Sáng hôm nay Jim đã
làm việc gấp gáp.
- Người đó là ai? Thiếu tá
Stangate hỏi.
- Thưa ông, đó là Jom Barnes,
người thợ giỏi nhất đã từng
leo lên một cái sàn. Anh ấy
gần như lúc nào cúng sống ở
trên đó. Tất cả những trôn
đinh ốc, những đinh con tán
đều nằm dưới sự coi sóc của
anh ấy. Anh chàng Jim này là
một thứ người làm cho ta cảm
kích.
- Nhưng chớ có tranh luận về
tôn giáo với anh ta. Một người
nào đó trong nhóm nói.
Người nhân viên bật cười lớn.
- À, vậy là ông có biết anh ta
hả? Người ấy nói. Không, tốt
nhất là ông đừng bàn cãi về
tôn giáo với anh ta.
- Tại sao? Viên sĩ quan hỏi.
- Bởi vì anh ấy coi những câu
chuyện về tôn giáo là rất
nghiêm trọng. Anh ấy là ánh
sáng của giáo phái của anh
ấy.
- Không có gì là khó khăn
trong việc đó. Người vừa nói
xong lại cất tiếng nói. Người ta
bảo tôi rằng trong giáo hội
của anh ta chỉ vỏn vẹn có sáu
người. anh ta tưởng tượng
rằng bầu trời không lớn hơn
cái nghị hội của riêng anh tam
và anh loại ra ngoài tất cả
những nghị hội khác.
- Tốt nhất là đừng nói với anh
ta trong khi tỏng tay anh ta
đang cầm cái búa kia. Người
bán vé thì thầm. Chào Jim,
sáng nay có khỏe không?
Người đàn ông lướt nhanh dọc
theo quãng mười mét cuối
cùng rồi y lấy thăng bằng
đứng yên trên một thanh
ngang để nhìn xuống nhóm
nhỏ người trong thang máy.
Với cách y đứng ở đó, trong
bộ quần áo bằng da, với
những cái kìm và các dụng cụ
khác đeo lủng lẳng ở cái dây
thắt lưng nâu. Y vẫn giữ được
cái nhìn của một tay nghệ sĩ.
Rất cao, rất gầy, chắc là y
phải có sức vóc của một anh
khổng lồ. Y có những chân tay
dài, mềm dẻo, một bộ mặt đẹp
trai, vừa cao quý, vừa khắc
khổ, cặp mắt và mái tóc đen
sậm , một cái mũi cong, một
chòm râu sậm. Y giữ chắc
thăng bằng bằng một bàn tay
gân guốc, trong khi bàn tay
kia làm lắc lư trên đầu gối y
một cái búa bằng thép.
- Mọi sự đều sẵn sàng ở trên
đó, y nói. Tôi sẽ đi lên cùng
quý vị.
Y nhảy từ cái thanh ngang
xuống và nhập bọn với các du
khách trong cái thang máy.
- Tôi nghĩ rằng lúc nào ông
cũng đang canh chừng chúng
phải không? Mary MacLean
nói.
- Thưa cô, chính vì việc đó mà
tôi được trả lương. Từ sáng
tới tối, và thường khi từ tối tới
sáng, tôi phải ở đây. Có nhiều
lần, tôi cảm thấy hình như tôi
không phải là một con người
mà là một con chim trời.
Những con chim bay quanh
tôi, những đồ súc vật, khi tôi
đứng trên những giàn đỡ và
chúng kêu với tôi hàng đống
tiếng cho tới khi ngay chính tôi
cũng bắt đầu kêu lên như
chúng.
- Đây là một công việc rất
quan trọng! Viên thiếu tá nói
lẩm bẩm trong khi nhìn mặt
nghiêng bằng thép của cái
Tháp đang nổi bật lên rõ ràng
trên bầu trời xanh
- Đúng vậy, thưa ông. Và
không có một đinh vít hay một
trôn ốc nào mà không nằm
dưới sự trách nhiệm của tôi.
Đây là cái búa của tôi để làm
cho chúng kêu lên rõ ràng và
cái mỏ lết vặn đinh ốc để xiết
chặt chúng lại. Giống như vị
chúa tể trên mặt đất, tôi là,
phải, tôi là chúa tể của cái
Tháp với đủ quyền sinh sát.
Mà đúng vậy, quyền sinh sát!
Động cơ thủy lực đã bắt đầu
chạy, cái thang máy chuyển
động rất chậm chạp và bắt
đầu đi lên. Toàn cảnh huy
hoàng của bờ biển phơi bày ra
mỗi lúc một rõ ràng. Những
hành khách đã quá mải mê
đến nỗi không một mảy may
nhận thấy là cái thang máy đã
đột ngột dừng lại giữa những
đầu thang ở khoảng một trăm
sáu mười mét bên trên mặt
đất. Barnes, người thợ máy
làu bàu rằng chắc đã có gì
trục trặc ở trên đó, y nhảy
như một con mèo vào cái lỗ
hổng toang hoác ngăn cách
họ với tấm lưới sắt của cái
sườn bằng kim loại, và y biến
dạng trong khoảng không.
Nhóm người nhỏ bị treo lơ
lửng giữa trời và mắt đất đã
mất đi đôi chút tính em lệ của
dân Anh, khi gặp những tình
huống như thế, và các du
khách bắt đầu trao đổi cảm
tưởng của họ. Một cặp trai gái
tên là Billy và Dolly nói với các
bạn đồng hành rằng họ là
những minh tinh của chương
trình tại trường đua ngựa và
họ làm khuây khỏa những
người đứng bên bằng sự lém
lỉnh của họ, một người đàn bà
tươi mát, tròn trĩnh, đứa con
trai của bà, hai cặp vợ chồng
làm thành nhóm thính giả say
mê của họ.
- Cháu thích làm thủy thủ anh?
Billy, nhà hài kịch hài hước nói
khi trả lời một nhận xét của
đứa bé. Coi chừng đó, đồ nhóc
con, cháu sẽ là một xác chết
đẹp nếu cháu không đề
phòng. Cháu hãy nhìn y đứng
trên cái rìa kia kìa! Vào một
giờ phút như thế, tôi không
thể chịu đựng được việc trông
thấy cảnh đó.
- Từ giờ nào trở đi thì ông mới
có thể chịu đựng được? Một
người đi chào hàng cao lớn
hỏi.
- Trước lúc buổi trưa thì các
khí lực của tôi chẳng ra trò
trồng gì. Thật tình khi tôi nhìn
xuống bên dưới và khi trông
thấy mọi người giống như các
chấm đen nhỏ li ti thì tôi sợ hãi
vô cùng. Trong gia đình tôi,
tất cả mọi người đều giống
nhau, vào buổi sáng.
- Tôi có cảm tưởng rằng, Dolly
nói, nàng là một phụ nữ trẻ
da dẻ hồng hào, tất cả bọn họ
đã giống nhau lúc tối hôm
qua.
Mọi người đều cười lớn.
- Billy bị đo ván rồi. Chàng kịch
sĩ hài hước tuyên bố. Nhưng
nếu người ta chế nhạo gia
đình tôi, tôi sẽ rời khỏi phòng.
- Thực sự đúng là đã tới giờ
mà chúng ta rời khỏi căn
phòng, người đi chào hàng
nói, ông ta có vẻ bực bội. Thật
là xấu hổ cho cái kiểu mà họ
giữ chúng ta trên không thế
này! Tôi sẽ viết thư về công ty.
- Cái nút bấm chuông ở đâu?
Billy hỏi. Tôi sẽ bấm chuông.
- Và gã... gã con trai? Mary
MacLean hỏi.
- Người bán vé, người tài xế,
người... tôi không biết ai đã
làm cho chiếc ô tô buýt cũ kỹ
này lên xuống? Có phải họ bị
trục trặc về xăng? Có phải họ
bị gãy lò xo lớn? Hay là cái gì
đây?
- Dù sao đi nữa thì cảnh quan
cũng rất đẹp! Viên thiếu tá
nói.
- Xin thú thật về cảnh quan thì
tôi đã có khá nhiều rồi! Billy
nói. Tôi chỉ muốn đi xuống
thôi!
- Tôi đã bắt đầu cảm thấy bực
bội rồi đó! Người đàn bà tươi
mát và tròn trĩnh lêu lớn. Tôi
hy vọng là không co gì bị gãy
trong cái thang máy.
- Dolly, hãy nắm lấy vạt áo của
tôi! Tôi sẽ nhin bên trên cái
rìa. Ôi, lạy Chúa, tôi phát ốm
lên đây, tôi buồn nôn đây! ở
phía dưới có một con ngựa, nó
không lớn hơn một con chuột.
Và tôi không trông thấy người
nào quan tâm tới chúng ta. Cái
ông già tiên tri cùng lên với
chúng ta đó đâu rồi?
- Ông ấy đã để cho chúng ta
rơi xuống khi ông ấy biết
trước là chúng ta sẽ có sự truc
trặc.
- Vậy thì hãy nói đi, Dolly nói
xen vào, nàng có vẻ bối rối,
tôi không thấy chuyện này là
dễ chịu đâu! Chúng tta đang ở
một trăm sáu mươi mét trên
không trung, tôi có cảm tưởng
là chúng ta sẽ chịu thế này
suốt cả ngày. Tôi đang được
chờ đợi cho cuộc trình diễn
buổi sảng ở Trường Đua
ngựa. Nếu tôi không có mặt
khá sớm ở dưới đó thì mặc kệ
công ty. Tôi đã được dán
quảng cáo trong khắp cả
thành phố cho một bài hát
mới.
- Một bài hát mới à? Bài nào
vậy hả Dolly?
Official USA Green Card Lottery!