- Một chậu gừng chính cống,
tôi đoán chắc là thế! Bài đó có
tên là "Trên đường tới Ascot".
Để hát bài này tôi đã có một
cái mũ đường kính một thước
hai.
- Vậy thì Dolly này, hãy làm
cuộc tổng diễn tập trong khi
chúng ta chờ đợi!
- Không! Vị cô nương trẻ kia
không hiểu đâu.
- Tôi rất thích thú được nghe
hát bài đó! Mary MacLean nói
lớn. Nhất là cô đừng thấy khó
chịu vì tôi!
- Những lời hát được viết trên
cái mũ. Tôi không thể hát
những câu thơ mà không có
cái mũ, nhưng có một điệp
khúc thú vị:
"Nếu bạn muốn có một bùa hộ
thân nhỏ bé
khi bạn đi trên đường tới Ascot
hãy sờ mó vào người đàn bà
có cái mũ to như bánh xe
bò..."
Nàng có một giọng dịu dàng
và ý thức về vần điệu.
- Bây giờ mời tất cả mọi người
cùng hát! Nàng nói lớn.
Và cái nhóm nhỏ những người
tình cờ hội ngộ đó ráng hết
hơi sức hát theo nàng.
- Chác là chúng ta sẽ phải
đánh thức một người nào đó
dậy! Billy nói. Không nên à?
Vậy thì tất cả chúng ta cùng la
lên!
Sự cố gắng thật là mạnhmẽ,
nhưng vô hiệu quả. Không có
tiếng trả lời từ bất cứ nơi nào.
Ban quản trị ở bên dưới hoặc
là không biết hoặc là bất lực.
Các hành khách bắt đầu lo sợ.
Người đi chào hàng to lớn đã
mất hết sắc diện hồng hào.
Billy vẫn còn gắng gượng nói
bông đùa, nhưng không
thành công. Viên sĩ quan y
phục màu xanh nước biển tức
thì thay thế anhvới tư cách
trưởng nhóm. Tất cả mọi
người đều nhìn ông ta, cầu
cứu ông ta.
- Thưa ông, ông khuyên
chúng tôi nên làm gì? Ông
không nghĩ rằng có sự hiểm
nguy là bất thần bị rơi xuống
phải không?
- Không một chút nào! Nhưng
dù sao thì cũng rất khó chịu
khi cảm thấy bị kẹt ở đây. Tôi
nghĩ rằng tôi sẽ có thể nhảy
một cái vượit qua khoảng
không này để đứng lên giàn
đõ rồi xem cái gì bị trục trặc...
- Không, Tom? Vì lòng kính
Chúa, cin đừng rời bỏ chúng
tôi.
- Có những người có lòng
dũng cảm vững vàng! Billy nói,
nhảy qua trên một khoảng
trống mổttăm sáu mươi mét.
- Tôi tin rằng trong thời chiến
tranh, vị trượng phu này đã
làm những việc còn tệ hại hơn
thế.
- Nhưng tôi, tôi sẽ khôngl àm
việc đó! Ngay cả nếu họ dán
cho tôi những chữ to như thế
này trên những tấm bích
chương của họ. Đó là công
việc của lão thày bói già. Tôi
không muốn làm lão ta bị thất
nghiệp dù tôi chắng tốn kém
gì.
Ở ba mặt cái thang máy có
những vách bằng gỗ với
những cửa sổ để ngắm phong
cảnh. Mặt thứ tư nhìn ra biển
thì được mở ngỏ. Satangate
cúi mình xuống chỗ đó để nhìn
ra khoảng không. Từ trên chỗ
cao hơn lọt tới tai ông một
tiếng động khô khan, đặc biệt
âm vang của kim loại, như thể
một sợi dây đàn rất căng vừa
được đẩy lên. Một khoảng
cách nào đó phía trên ông, có
lẽ chhừng ba mươi mét, ông
chợt trông thấy một cánh
taydài, nâu, đầy bắp thịt đang
vung vẩy một cách điên cuồng
giữa những sợi dây cáp. Ông
không trông thấy cáiđầu của
người đó nhưng ông đã bị mê
hoặc bởi cái cánh tay trần
đang kéo, víu và đẩy.
- Mọi việc đều tôt đẹp, ông
loan báo. Có một người nào
đó đang làm việc trên đó để
xếp đặt lại mọi sự đâu vào đó.
Mọi người đều thở phào nhẹ
nhõm.
- Đó là ông thầy bói già Isaie,
Billy vừa nói vừa uốn éo cái
cổ. Tôi không trông thấy lão
ta nhưng cái cánh tay của lão
thì có thể nhận ra trong hàng
ngàn cái cánh tay. Lão ta có
cái gì trong tayvật? Người ta
sẽ nói là một cái tuốc-nơ-vít...
Không, lạy Chúa, đó là một cai
dũa!
Trong khi anh ra nói thì một
tiếng động khô khan và âm
vang nữa vang lên trong
khoảng không, vầng trán của
viên sỹ quan nhăn lại.
- Thật kỳ quái, người ta có thể
nói đúng là tiếng động giống
như tiếng động mà sợi dây
cáp bằng thép của chúng tôi
phát ra khi nó đứt hết sợi này
đến sợi khác ở Dixmude. Cái
thứ này sẽ bi thảm đến thế
nào? Ơ kìa! Các ông định làm
gì đây?
Người đàn ông đã làm xong
công việc; y thong thả đu
xuống dọc theo cái sườn bằng
sắt.
-... Y tới kìa, Stangate loan
báo cho các bạn đồng hành
đang ngỡ ngàng của ông, mọi
sự đều tôt đẹp, Mary ạ! Các
ông, các bà đừng sợ sệt! Thật
là xuẩn ngốc để nghĩ rằng y
tìm cách là yếu sợi dây đang
nắm giữ chúng ta.
Ở trên không xuất hiện một
đôi giày. Rồi tới cái quần bằng
da, cái thắt lưng với các dụng
cụ đeo lủng lẳng, cái thân
mình nổi vằn các bắp thịt, và
cuối cùng là bộ mặt hung hãn,
sạm đen của anh công nhân. Y
đã cởi bỏ áo ngoài, và cái áo
sơ mi không ài cúc phơi trần
cái thân mình đầy lông lá. Ở
trên cao một tiếng rung động
nữa vang lên, cũng vẫn khô
khan, cũng vẫn giống như một
tiếng lách cách. Người đàn
ông đó tụt xuống không vội
vã. Y lấy thế thăng bằng đứng
trên cái giàn đỡ chặn ngang,
tựa vào cái sường và đứng
yên ở đó, hai tay khoanh lại,
chằm chằm nhìn các hành
khách chen chúc trên sàn
đứng của thang máy.
- Ê này! Stangate gọi. Có sự cố
gì vây?
Người đàn ông vẫn vô cảm và
im lặng, cái nhìn trừng trừng
của y có một vẻ gì có tính đe
dọa.
Viên phi công nổi giận
- Anh trở nên điếc rồi anh?
Ông quát lên với y. Anh định
để chúng tôi phải treo ở đây
bao lâu nữa đây?
Người đàn ông đó vẫn không
nhúc nhích. Y có điệu bộ của
một con quỷ dữ.
- Anh con trai này, tôi sẽ khiếu
nại về anh đó! Billy nói với một
giọng run rẩy. Sự việc sẽ
không nằm yên ở đó đâu, tôi
hứa với anh điều này!
- Hãy nghe tôi nói đây! Viên sĩ
quan quát lớn. Chúng tôi có
mang theo các phụ nữ và anh
đang làm cho họ sợ hãi. Tại
sao chúng tôi lại bị kẹt ở đây?
Có phải thang máy bị hỏng
không?
- Các ông ở đây, bởi vì tôi đã
chêm một cái đòn cân vào sợi
dây cáp phía trên các ông.
- Anh đã làm nghẽn đường
dây hả? Tại sao anh lại dám
làm một việc như thể? Có phải
đó là một sự đùa cợt hay là cai
gì? Rút ngay đòn cân đó ra
nếu không thì mặc kệ anh...
Người đàn ông không trả lời gì
cả
-... Anh có nghe thấy lời tôi nói
không? Tại sao anh không trả
lời? chúng tôi đã chịu đựng
khá nhiều rồi, tôi đoan chắc
với anh về điều đó!
Bị một cơn hoảng hốt độe
ngột, Mary MacLean nắm lấy
tay vị hôn phu của nàng.
- Ôi, Tom! Nàng kêu lên. Hãy
nhìn mắt y kìa! Hãy nhìn cặp
mắt khủng khiếp của y! Đó là
một thằng điên!
Người công nhân đột nhiên
phục hồi khả năng nói của y.
Bộ mặt u ám của y đã thay đổi
dưới sự bùng nổ của cơn
cuồng nộ. Cặp mắt y sáng rực
lên như những cục than hồng,
y vung vẩy một cánh tay.
- Xem đây! Y quát lên, những
người bị coi là điên dại đối với
lũ trẻ con ở đời này thật sự là
những đứa con của Chúa và là
những cư dân của miếu đường
trong nội tâm. Ta là người sẵn
sàng đứng ra làm chứng ở cấp
độ tối cao, vì thật ra bây giờ
đã tới ngày mà người hèn mọn
sẽ được xưng dương và kẻ ác
bị loại trừ trong tội lỗi của nó!
- Mẹ! Mẹ! Thằng con trai nhỏ
phát điên khùng kêu lên.
- Kìa, mọi việc đều tốt đẹp,
Jack ạ! Người phụ nữ tươi mát
và tròn trịa nói. Tại sao anh
lại muốn làm cho đứa bé này
phải khóc? À, anh là một kẻ dị
hợm bảnh bao, đúng thế!
- Thà để cho nó khoc bây giờ
còn hơn là phải khóc ở màn
đêm tăm tối bên ngoài. Hãy để
cho nó tìm sự cứu rỗi trong
khi hãy còn đủ thì giờ!
Viên sĩ quan đo lường khoảng
trống bằng một con mắt lão
luyện. Nó phải tới hai mét
rưỡi, và gã điên kia sẽ có thể
làm cho ông chao đảo trước
khi ông có đủ thì giờ đặt chân
lên. Đây sẽ là một ý định vô
vọng. Ông co nói một vài lời có
tính cách xoa dịu.
- Này cậu trai trẻ của ta, cậu
đã đưa sự đùa cợt quá xa rồi
đó! Tại sao cậu lại muốn làm
hai chúng ta? Hãy leo lên trên
ấy đi và rút cái nêm ra. Chúng
ta sẽ không nói tới chuyện này
nữa...
Một tiếng động khác của sự
rách đứt laịiphát ra từ trên
cao.
-... Lạy chúa, sợi dây cáp sắp
đứt rồi! Stangate la lớn. Này!
Hãy đứng sang một bênm tôi
sẽ leo lên để xem việc gì đang
xảy ra.
Anh công nhân đã rút cái búa
ra khỏi thắt lưng y và y vung
vẩy cái búa một cách điên
cuồng.
- Hãy lùi lại đó, anh trai trẻ!
Lùi lại đi! Nếu anh nhảy lên
anh sẽ chỉ làm cái chết của
anh tới mau hơn thôi!
- Tom, nhân danh Chúa, đừng
có nhảy lên! Cấp cứu! Cấp cứu!
Các hành khách đồng thanh la
hét. Gã đàn ông đó mỉm cười
vẻ hung ác.
- Không có ai sẽ tới cứu giúp
các người đâu. Nếu họ có
muốn tới giúp đỡ các người thì
họ cũng sẽ không htể tới
được. Các người sẽ tỏ ra khôn
ngoan hơn khi xét lại lưông
tâm mình để khỏi bị ném vào
hỏa ngục muôn đời. Đúng, hết
sợi này tới sợi nọ, sợi dây cáp
treo các người đang giãn ra.
Nghe đây. Lại một sợi nữa bị
đứt đó! Mỗi khi có một sợi bị
đứt, sự căng lại gia tăng lên
những sợi khác. Các người còn
đủ số sợi cho năm phút nữa
và sau đó là cõi vĩnh hằng.
Một tiếng rên rỉ kinh hoàng nổi
lên từ nhóm các tù nhân của
cái thang máy. Stangate cảm
thấy một lớp mồ hôi lạnh trên
trán ông khi ông luồn cánh
tay quanh thân mình người
thiếu nữ đang lảo đảo. Nếu
ông có thể làm cho con quỷ
chứa đầy thù hận này sao
lãng đi chỉ trong một lát thôi
thì ông sẽ nhảy lên và đánh
liều với số mạng trong một
trận cận chiến.
- Nghe đây, anh bạn! Leo lên
đi và hãy cắt đứt sợi dây cáp
nếu anh muốn! Ông la lên.
Chíng tôi không thể làm được
điều gì. Anh là kẻ mạnh nhất.
Leo lên đi! Và mong rằng mọi
chuyện sẽ chấm dứt!
- Để anh có thể nhảy lên đây
mà không gặp nguy hiểm hả?
Gã đàn ông cưồi khẩy. Ta đã
làm chấn động tất cả rồi, ta
chỉ còn phải chờ thôi.
Sự phẫn nộ tràn đầy tâm trí
viên sĩ quan trẻ tuổi.
- Đồ đạo tặc! Ông hét lên với
y. Tại sao người còn đứng đất
nhe răng ra cười. ta sẽ cho
ngươi một vật nào đó để cười,
chính ta đây. Đưa cho tôi cái
ba-toong của người nào đó!
Gã đàn ông vung vẩy cái búa
của y.
- Tới đây, vật thì hãy tới đây!
Hãy trình diện trước vị quan
tòa của anh!
- Y sẽ giết anh, anh Tom! Ồ
không, toi van xin anh, nếu
chúng ta phải chết thì ít nhất
là sẽ cùng chết với nhau!
- Thưa ông, ở vào địa vị ông
thì tôi sẽ không mạo hiểm
trong việc này! Billy nói. Y sẽ
đập lên đầu ông trước khi ông
đặt được chân lên. Cố chịu
đựng đi, Dolly! Sự ngất xỉu sẽ
không dàn xếp được việc gì cả.
Thưa cô, cô hãy nói với ông ấy
đi. Có lẽ ông ấy sẽ nghe lời cô.
- Tại sao anh muốn làm hại
chúng tôi? Mary hỏi. Chúng tôi
đã làm gì hại anh bao giờ? Tôi
tim chắc rằng anh sẽ phải tội
sau đó, nếu sự bất hạnh xảy
ra cho chúng tôi. Bây giờ anh
hãy tỏ ra tử tế và biết điều, và
giúp cho chúng tôi đi xuống.
Trong một vài khoảnh khắc,
cặp mắt hung tợn của gã đàn
ông dịu đi trước bộ mặt dịu
hiền đang nhìn y. Rồi diện mạo
y lại trở nên cứng rắn.
- Bàn tay ta là dành cho công
việc này, hỡi người đàn bà kia.
Không phải việc của người đầy
tớ là bỏ bê nhiệm vụ của mình.
- Nhưng tại sao đó lại là nhiệm
vụ của anh?
- Bởi vì một tiếng nói, trong
đáy lòng ta xác nhận điều đó.
Ta đã nghe thấy tiếng nói đó
lúc ban đêm, và cả lúc ban
ngày nữa. Khi ta nằm một
mình trên giàn đỡ và khi ta
trông thấy bọn gian ác bên
dưới chân ta, trong các đường
phố, kẻ nào cũng hối hả trong
một mục đích xấu xa. "John
Barnes, John Barnes, tiếng nói
bảo ta, mii ở đây để phát một
tín hiệu cho cái thế hệ của
những kẻ tội lỗi! Một tín hiệu
để chỉ cho chúng thấy rằng
chúa đã nhìn thấy và kẻ có tội
lỗi sẽ bị phán xét". Ta là ai mà
dám bất tuân lời nói của Chúa?
- Tiếng nói của quỷ dữ,
Stangate đính chính. Cô thiếu
nữ này đã mắc những tội lỗi gì
để bắt buộc người phải phàm
cho họ chết?
- Anh cũng giống như những
người khác. Không tốt, mà
cũng không xấu. Suốt cả
ngày, họ đi trước mặt ta, hết
toán này đến toán khác, với
những tiếng la lối ngu xuẩn,
những bài hát điên khùng và
những lời nói lảm nhảm vô ích
của họ. Tư tưởng của họ bị
cột chặt vào những mục đích
của xác thịt. Đã quá lâu rồi ta
đã đứng tách ra, đã quá lâu
rồi ta không thèm biểu lộ!
Nhưng bây giờ thì ngày cuồng
nộ nó đã tới và sự hiến tế đã
sẵn sàng. Chớ tưởng rằng một
giọng lưỡi của đàn bà sẽ làm
ta từ bỏ bổn phận của ta!
- Tất cả đều vô ích thôi! Mary
kêu lớn. Vô ích! Tôi trông thất
sự chết trong mắt y!
Một sợi nữa của dây cáp lại
đứt.
- Các người hãy sám hối đi! Gã
điên quát lên, còn một sợi nữa
và đó là sự kết thúc!
Thiếu tá Stangate có cảm
tưởng là ông đang sống trong
một cơn ác mộng ly kỳ, khủng
khiếp. Có thể nào là sau bao
lần thoát chết trong cuộc
chiến tranh, mà luc này ở giữa
nước Anh thanh bình, ông lại
phải nằm dưới quyền sinh sát
của một thằng điên, và vị hôn
thê của ông, người mà ông
mong được bảo vệ chống lại
ngay cả cái bóng của sự hiểm
nguy lại là nạn nhân của gã
điên khùng khủng khiếp này?
Tất cả lòng dũng cảm, tất cả
sự cường tráng của ông đều
căng thăng trong một nỗ lực
siêu phàm.
- A, chúng ta sẽ không chết
như những con cừu trong lò
sát sinh! Ông hét lên trong khi
lao hết trọng lượng của ông
vào một trong các bức vách
gỗ của thang máy và lấy chân
đạp lên phía trên. Hãy xông
tới đi các bạn! Đạp lên trên!
Đó chỉ là sự ghép lại của các
tấm ván. Nó lung lay rồi, làm
cho tấm ván đổ xuống! Được
rồi. Tất cả mọi người cùng làm
một lần nữa! Đó! Bây giờ tất
cả cái vách! Đẩy sập nó
xuống! Tuyệt diệu...
Cái vách ngang của căn phòng
nhỏ đã bị đẩy sập và bung ra
những mảnh gỗ bay vào
khoảng không. Barnes nhón
một bước vũ điệu trên giàn
đỡ, cái búa ở trên không.
- Chớ có vượt qua! Y hét lớn.
Không làm gì được đâu! Chắc
chắn là ngày ấy đã tới!
- Từ chỗ này tới giàn đỡ
không quá sáu mươi phân.
Viên sĩ quan quát lên. Hãy
bước qua đi! Mau lên! Mau lên!
Tất cả mọi người! Tôi sẽ
khống chế con quỷ này!
Ông giật lấy cái ba-toong kếch
xù của người chào hàng và
ông đứng đối diện với gã điên
khùng, thách y nhảy xuống.
- Bây giờ đến lượt ngươi đó,
anh bạn! Ông rít lên, tới đây,
ngươi và cái búa của ngươi.
Ta đợi ngươi đó!
Ở phía trên đầu ông, ông
nghe thấy một tiếng lách cách
khô khan nữa và cái sàn đứng
mảnh mai bắt đầu chao đảo.
Ông liếc mắt về phía sau, các
bạn đồng hành của ông tất cả
đều bình yên và mạnh khỏe
trên cái giàn đỡ ngang. Trông
họ giống như một hàng
những người bị đắm tàu đang
kinh hoàng. Họ bám lấy tấm
lưới thép. Nhưng chân họ thì ở
trên tấm giàn đỡ bằng sắt. Với
hai bước chân và một cái
nhảy, ông đã tới bên cạnh họ,
cũng trong lúc đó, tên tội
phạm vung vẩy cái búa, nhảy
xuống sàn đứng của thang
máy. Họ trông thấy y ở đó, nét
mặt dúm dó, hai mắt tóe lửa
đang cố đứng vững trên cái
sàn lắc lư. Một giây đồng hồ
sau đó, họ không còn trông
thấy gì nữa, trong một tiếng
lách cách hung bạo, cái thang
máy và y đã biến dạng. Một sự
yên lặng dài, rồi tới một tiếng
động nặng chịch và tiếng
loảng xoảng vỡ của một sự rơi
khủng khiếp ở mãi xa.
Mặt trắng bệch ra vì sợ hãi,
những người được thoát nạn
còn bám chặt lấy những thanh
thép lạnh lẽo và nhìn xuống
đáy của cái hố sâu toang
hoác. Viên thiếu tá phá tan sự
im lặng.
- Bây giờ họ sẽ tới kiếm chúng
ta! Chúng ta đã được cứu
thoát! Ông nói lớn trong lúc
lau mồ hôi trên trán nhưng
nhờ ơn Chúa, chúng ta đã
thoát nạn rồi.
Kết Thúc (END)