Cánh cổng bằng sắt của biệt
thự Vũ Anh lúc nào cũng đóng
im như một cánh cổng nghĩa
địa. Tấm bảng nhỏ có biên
nguệch ngoạc mấy dòng chữ:
"Nhà bán. Xin hỏi tại số
xxxx...đường XYZ ....." treo
vào một song sắt bằng một
sợi dây kẽm. Mỗi lần có cơn gió
mạnh là nó lại lắc lư, đập vào
cánh cổng những tiếng leng
keng buồn bã.
Bốn bức tường vây bọc biệt
thự trước kia sáng sủa, sạch
sẽ bao nhiêu thì bây giờ lại u
ám bẩn thỉu bấy nhiêu. Lớp vôi
trắng đã bong gần hết tự bao
giờ để lộ ra lớp vôi xám xịt lốm
đốm điểm vài mảnh trắng của
lớp vôi trước chưa rớt hẳn
càng làm tăng vẻ tiều tụy của
ngôi nhà.
Khu vườn bên trong đã chết
ngay cái vẻ xanh tươi mát dịu
sau mấy ngày không người
chăm sóc và từ đó đến nay
càng ngày càng xơ xác với
những đám cỏ úa vàng vọt,
tiêu điều, mọc chằng chịt cả lối
đi trải sỏi trắng. Những loài
cây dại điểm hoa tím, trắng
nhạt nhẽo đã nằm, bò, mọc
ngổng ngang giữa đám cỏ
vàng tàn tạ đó.
Một đôi lần vào lúc chiều sắp
lặn người ta nghe tiếng kêu
xào xạc của dăm ba cặp chim
trời từ giữa khoảng không
gian, kéo nhau về làm tổ
trong vườn. Biệt thự mất hết
sinh khí của những ngày lúc
trước và bây giờ có dáng dấp
của một cụ già nằm im lặng
mỏi mòn ngắm những tia
nắng mặt trời thoi thóp rọi
qua kẽ lá và vạch lên nền đá
hoa những vạch vàng đứt
đoạn.
Người chủ cũ vốn là một
thương gia giàu có, vì muốn
tránh cảnh chật chội của đô
thành đầy nắng chói bụi mù
nên đã bỏ tiền xây cất biệt thự
này ngay trên một đám đất bỏ
hoang lổn ngổn những phần
mộ vô chủ.
Dĩ nhiên là trước khi viên gạch
đầu tiên được đặt làm nền,
thương gia đó cũng đã thi
hành những thủ tục thông
thường như di chuyển các
phần mộ sang một nơi khác và
thuê người dọn dẹp đám đất
cho khang trang sạch sẽ.
Dân xóm chung quanh đấy
toàn là dân lao động. Từ lâu
chen chúc nhau trong những
căn nhà lá lụp xụp, đám dân
này không một ai dám có ý
nghĩ dựng nhà dựng cửa lên
đầu lên cổ những người đã
nằm trong lòng đất. Vì thế khi
thấy những chiếc xe vận tải
chất đầy xi măng, gạch đá
nặng nề lùi lũi bò vào trong
xóm, thiên hạ lấy đó là cả một
chuyện lạ và kéo nhau ra xem
đông nghẹt.
Thế rồi mấy tháng sau, biệt
thự được hoàn tất. Một gia
đình sang trọng ồn ào dọn
đến. Mấy tuần lễ đầu không có
gì lạ nhưng rồi đùng một cái,
toàn gia cư ngụ trong biệt thự
ấy hấp tấp dọn đi như luồng
gió lốc.
Dân trong xóm ngơ ngác, lạ
lùng và xầm xì bàn tán. Có
người đánh bạo hỏi đứa con
chủ nhà, nhân có một lần nó
trở lại lấy nốt một vài đồ đạc
còn sót, thì được đứa nhỏ cho
biết là gia đình nó dọn đi vì
một lý do dính líu đến nghề
nghiệp của ba nó.
Ðám người hiếu kì không thỏa
mãn vì câu trả lời giản dị đó.
Họ tưởng tượng ra những
duyên cớ thật rắc rối, huyền bí
và kỳ quặc để giải thích câu
chuyện dọn nhà dọn cửa đáng
nghi này.
Hầu hết mọi người cho rằng
trong ngôi biệt thự có ma quỷ
mà trước đây lũ vong linh ấy
trú ẩn trong đám mộ phần
chưa được cải táng. Chính ma
quỷ đã chọc phá và tạo nên
những chuyện rùng rợn bên
trong ngôi biệt thự làm cho
gia đình người thương gia đó
phải dời đi nơi khác.
Mỗi người lại còn tưởng tượng
ra được bộ măt của lũ quỉ
trong ngôi biệt thự đó nữa.
Thật không thiếu một chi tiêt
rùng rợn nào mà họ lại không
dùng đến. Người thì nói là con
quỉ có hai cái răng nanh, mỗi
cái dài hai tấc, tóc quỉ dài đến
gót chân, đôi mắt quỉ không
tròng nhưng lại nhìn thấu cả
tim, gan, phèo, phổi của
những người đứng trước mặt
nó.
Có người lại tưởng tượng rằng
quỉ chỉ có một mắt ở trán, có
hai cái vòi ngắn thay cho mũi,
chắc là dùng để hút máu và
không có miệng ....v.v ... Nói
chung là lũ quỉ ấy thừa sức để
dọa con nít trong xóm và cả
người lớn nữa nếu cần.
Thế mà có một bọn trẻ trong
xóm không coi lũ quỉ có kí lô
nào hết. Từ ngày biệt thự bỏ
hoang chúng vẫn rủ nhau leo
tường vào nhà nghịch ngợm.
Ở đấy chúng vật nhau, ném
nhau hoặc choảng nhau bằng
gậy gộc. Khi đã chán chúng
xoay qua trò ném đá vào một
mục tiêu mà các mục tiêu ấy
chính là những ô cửa kính .
Bọn con nít rắn đầu ấy hằng
ngày vẫn cứ thản nhiên ra
vào cái giang sơn riêng của
chúng. Chúng sung sướng vì
có một nơi rộng rãi, có thể
chơi đùa thả cửa mà không sợ
nóng bức hay mưa dầm.
Chúng đã mở được cả cửa lớn
vào trong, tranh nhau nhặt
những mẫu thuốc lá hoặc
những tờ giấy màu in hình
xanh đỏ.
Thằng Tý, "xếp" của bọn nhóc
con ấy lại còn moi ở đâu ra
được một đôi kính râm mất
một bên mắt. Nó đeo lù lù trên
sống mũi nom buồn cười nôn
ruột, vừa phì phà điếu thuốc
mót được, vừa giương đôi mắt
sau cặp kính đen, nó vừa
trông coi vừa chỉ huy lũ nhóc
con lục lọi khắp nhà.
Ðối với chúng, cả thế giới hình
như thu gọn trong ngôi nhà
đó. Mặc dầu bị đe dọa, cấm
đoán chúng vẫn lẻn đến đó tụ
họp ở trong "ngôi nhà lý
tưởng " của chúng.
Một buổi sáng, Tý vừa mắt
nhắm mắt mở thức dậy thì đã
thấy thằng Lấm, một đàn em
của nó, chạy vào kề tai nói
nhỏ hồi lâu. Tý vừa nghe vừa
cau mày và liếc nhìn ra phía
biệt thự. Nó rửa mặt vội vàng
bằng cách nhúng cả đầu vào
chậu nước. Rồi vừa vuốt tóc,
nó vừa đi ra cửa với thằng
Lấm.
Hai đứa đến gần ngôi biệt thự
thì dừng lại. Tý vừa trông
thấy một người đàn ông gầy
và cao đứng ngắm nghía
"ngôi nhà của chúng" với
dáng điệu lạnh lùng và bí mật.
Ông ta có một khuôn mặt khắc
khổ, bận một bộ y phục đen
và chiếc mũ dạ đội trên đầu
cũng đen nốt vì thế người ông
toát ra một vẻ bí mật dị kì.
Nhìn biệt thự một lúc khá lâu
ông ta bỏ đi. Tối đến, trong
khi bọn thằng Tý đang thì
thầm bàn tán về ông ta thì lại
thấy con người bí mật ấy trở
lại với người chủ cũ.
Hai người đến trước biệt thự,
vừa chỉ trỏ vừa nói chuyện
nho nhỏ với nhau. Thỉnh
thoảng người đàn ông lại cất
tiếng cười. Tiếng cười của ông
như tiếng chuột rúc. Cả bọn
trẻ con nhận thấy ông cười
rất nhỏ nhưng lại rõ và
nhanh, đứa nào đứa nấy cũng
hơi rờn rợn.
Hai người nói chuyện một hồi
rồi ra ngõ lên xe đi mất. Sáng
sớm hôm sau, trong lúc cả
xóm đang lục tục thức dậy thì
ngoài ngõ tiến vào một bọn
người ăn mặc xoàng xỉnh vác
một đống chổi, thùng, cuốc,
xẻng. Bọn người này vô trong
biệt thự và khởi sự dọn cỏ,
quét tước.
Những rác rưởi được họ chất
thành một đống và châm lửa
đốt. Những thứ không đốt
được họ đổ xuống cả một hố
sâu rồi lấp lại cẩn thận. Chỉ nội
trong một ngày ngôi biệt thự
đã trở về vị trí huynh hoàng
ngày xưa của nó sau khi một
bọn thợ khác đến thay các cửa
kính và sơn quét tường cột.
Bao nhiêu vết tích bọn trẻ con
để lại trong mấy tháng, bọn
thợ thu dọn phẳng phiu trong
một ngày trời, báo hiệu ngôi
nhà sắp thuộc về chủ mới.
Ðiều này bọn thằng Tý đã
đoán trước và chúng còn biết
được vài điều đại khái về
người chủ mới. Chúng không
có thiện cảm chút nào với ông
ta cả vì chính ông đã công
khai chiếm đoạt một cách rất
hợp lý ngôi nhà "của chúng".
Nhưng vốn là những đứa trẻ
cứng đầu cứng cổ, chúng
không chịu thua một cách dễ
dàng như thế. Chúng cùng
nhau bàn tính một kế hoạch
và dự tính sẽ thi hành ngay
sau khi người chủ mới dọn đến
“ngôi nhà của chúng".
Người đàn ông kỳ lạ dọn đồ
đạc đến biệt thự một cách
thần tốc vào lúc nào chẳng ai
được rõ. Lúc Tý thức dậy thì
đãthấy ông ta đứng ở trước
hiên nhà trông nom mấy
người làm đang tưới nước
trong sân và trồng cây quanh
những chân tường. Vài người
khác lo khiêng những chậu
cảnh để ngay ngắn trên lối đi
trải sỏi trắng, có nhười lại
đang treo một lồng chim tước
vào một cành cây lớn.
Ðám người đó im lặng làm
việc, tuyệt nhiên không mở
miệng nói một câu nào cả
Ðến tối, hình như công việc
chỉnh trang biệt thự đã xong
vì Tý không thấy có người nào
khác đến ngôi nhà nữa. Như
vậy chỉ có một mình người đàn
ông ở trong biệt thự và Tý lấy
làm mừng vì như thế càng dễ
dàng cho nó thực hiện ý định.
Tối hôm đó, Tý gọi thêm hai
đứa nữa rồi cả ba lẻn vào
trong biệt thự. Sau khi chia
việc, ba đứa đi về ba ngả.
Riêng Tý rón rén lại gần cửa
sổ và ghé mắt nhìn vào rình
rập. Nó thấy người đàn ông
vẫn mặc bộ y phục đen như
hôm nọ và đang ngồi trước
một cái bàn rộng bày la liệt
những đồ đạc quái lạ mà Tý
chưa bao giờ thấy.
Hình như ông ta đang dán
một cỗ bài và chăm chú vào
công việc đó lắm. Tý thò tay
lấy trong túi miếng vải trắng
trộm được của mẹ nó buổi
sáng, có đục sẵn hai lỗ nhỏ.
Nó chụp miếng vải lên đầu và
nhờ hai lỗ đó để nhìn mọi sự
vật. Vừa xong công việc thì Tý
nghe thấy tiếng mèo ngao
ngao từ đằng xa vọng lại. Giờ
hành động sắp điểm. Tý hồi
hộp dơ tay nắm hờ chốt cửa
sổ.
Thình lình, trong gian phòng
vang lên một tiếng "cạch!" khá
to. Tý mừng rỡ vì thấy hai
thằng bạn của nó thi hành kế
hoạch khá chu đáo: Hai vật
trong đám đồ đạc của người
đàn ông bày trên bàn đã
thình lình văng uống sàn gạch
trước cặp mắt ngơ ngác của
ông ta.
Tiếp theo đó, hai tiếng "cạch"
nữa lại vang lên, thêm hai vật
trên bàn bay xuống sàn gạch.
Tý thầm nghĩ: "Thằng Lâm và
thằng Lạc bắn giỏi thật. Thảo
nào bao nhiêu chim trong xóm
bị tụi nó làm thịt nhẵn cũng
chẳng lạ". Vừa nghĩ đến đây,
Tý bỗng thấy người đang ông
xô ghế đứng dậy toan bước ra
cửa.
Tải ảnh
Nhưng "xoảng" một cái, bóng
đèn điện trên bàn vỡ tan, ánh
sánh trên bàn vụt tắt, trong
nhà tối om. Tý vội vã xoay
chốt cửa, nhưng thấy cứng
ngắt, nó liền vác một cục đá
choảng vào cửa kính. Thế rồi
nó đưa cái đầu trắng toát của
nó ra chỗ kính vỡ mà lắc lư
đồng thời rú lên mấy tiếng thê
thảm.
Hai thằng bạn ở đằng sau
cũng vội rú theo, thằng thì giả
tiếng chó sói tru, đứa thì vừa
giơ gậy quơ loảng xoảng vào
cửa kính vừa hét lên như còi
tàu hỏa.
Ngần ấy tiếng động rùn rợn
hòa nhau cùng lúc tạo thành
một âm thanh khủng khiếp
toát mồ hôi lạnh. Thình lình
âm thanh ấy im bặt. Ba đứa
trẻ đã nhảy qua tường chạy
như bay về nhà, bò lên giường
mà lăn ra ngủ như chết.
Sáng hôm sau, thằng Tý vừ
thức dậy là đã vội lảng vảng
sang ngôi biệt thự để dò la
động tĩnh. Thằng Lấm chẳng
rõ đã đến lúc nào, thấy Tý, nó
chạy lại báo cáo:
- Thằng cha đó vẫn tỉnh bơ
như không anh ạ. Sáng nay
em thấy lão ấy kêu mấy người
thợ đến sửa lại mấy chỗ bị vỡ
hôm qua chứ chẳng thấy gì
khác.
- Vậy thì mình phải làm vài
chuyến nữa ho lão sợ mới
được. Ðêm nay ba đứa mình
vào trong nhà phá cho thật
đã. Chắc chỉ đến mai là lão
cuốn gói đi thẳng.
Tối đến, ba đứa trẻ tụ tập
trước ngôi biệt thự. Thằng
Lấm nói:
- Ngôi nhà hiện giờ không còn
ai, lúc trưa lão ấy đã đi ra
khỏi nhà, cho đến bây giờ vẫn
chưa về.
Thằng Tý bước lên bậc cửa,
một tay xoay chốt cửa, một
tay cần cây gậy. Nhưng cánh
cửa không nhúc nhích. Tý bực
mình. Nhưng nó sực chớ ra là
cửa đã khóa cẩn thận. Nó
bước xuống nói nhỏ:
- Lão khóa cửa rồi chúng mày
ạ!
Lấm đờ người ra. Cả ba đứa
đều quên mất cái điểm này.
Sáu con mắt ngó nhau bối rối.
Nhưng vừa nhìn dáo dát,
thằng Tý bỗng kêu lên:
- Ủa... cái gì như ....chìa khóa?
Hai đứa kia nhảy lên:
- Đâu? Đâu?
Tý nhào lên thềm gạch, chụp
lấy một vật nhỏ và nhìn kỹ
càng.
Lấm và Lạc nhìn theo thì thấy
quả nhiên đó là 1 cái chìa
khóa.
Lạc giục:
- Mở đại đi, may ra được thì đỡ
khổ.
Tý gật đầu, nhẹ nhàng cho
chìa khóa vào trong ổ khoá.
Thật vừa vặn! Chỉ cần xoay
nhẹ một cái rồi đẩy khẽ là
cánh cửa đã mở toang. Ba
đứa mừng rỡ lẻn vào. Cả ba
đứa tiếp tục đi trong bóng tối.
Thình lình Tý dừng lại. Hai đứa
kia dồn cục lại thành một khối.
Tuy rắn mặt nhưng không
hiểu sao trong cái bóng tối mịt
mù này chúng lại thấy lởn vởn
những hình bóng ma quỷ. Ðứa
nào cũng cảm tưởng như tóc
gáy mình đang từ từ dựng
thẳng dậy. Chúng ép sát vào
nhau và thở phì phò. Tiếng hô
hấp của chúng giữa bốn bức
tường kín nổi lên rõ rệt .
Thằng Tý cố lấy can đảm bằng
cách hít một hơi dài, đoạn lò
mò bước tới. Hai đứa kia cũng
vội vã bước theo. Thế là cả ba
cùng dọ dẫm đi về phía trước
như lũ người máy. Vì quá hồi
hộp, chúng quên mất những
điều đã bàn tính lúc chập tối.
Thình lình ba đứa lại xô vào
nhau.
Chúng vừa nghe thấy trong
bóng tối mênh mông của toà
nhà rộng lớn một tiếng động.
Tiếng động kỳ lạ, mới đầu
thong thả như tiếng võng đưa
kẽo kẹt, sau nhanh dần như
tiếng chó sủa râm ran trong
đêm tối trời, có lúc tiếng động
ấy dồn dập như tiếng vó ngựa
gõ trên mặt đường, có lúc nó
lại đứt đoạn như tiếng cọ xát
của những thanh tre già khi
có cơn gió mạnh.
Ðôi khi tiếng động trở nên
thánh thót như giọt mưa rơi
rồi chuyển sang ầm ỳ như
tiếng sóng vỗ vào ghềng đá
ngoài khơi. Nhiều lúc tiếng
động như chạy ra từ bốn góc
tường chạy bổ vào ba đứa
trẻ, càng lại gần càng hỗn
loạn như tiếng reo hò văng
vẳng.
Ba đứa trẻ ép chặt vào nhau.
Mắt chúng mở trừng trừng,
chân tay chúng cứng ngắt, mồ
hôi toát ra đầm đìa. Hình như
có một luồng khí lạnh ngắt
chạy vào trong cơ thể chúng
từ những đầu ngón tay, đầu
ngón chân dần dần leo lên
đùi, lên bụng, bò theo sống
lưng lên đến tận đỉng đầu,
cuối cùng thoát ra ngoài từ
những chân tóc, đồng thời làm
cho những sợi tóc này dựng
đứng lên như sợi lông bàn
chải.
Tiếng động đã ngưng bặt một
lúc lâu thế mà ba đứa trẻ vẫn
chưa nhúc nhích được. Chúng
như bị chôn chân xuống nền
gạch và cứ sững sờ đứng yên
như vậy.
Trong lúc đó, đột nhiên trong
phòng hiện ra một ánh sáng le
lói. Ánh sáng này di chuyển từ
từ đằng sau tấm màn che cửa
và lừng lững đi đến gần ba
đứa trẻ. Bọn nhỏ thấy ánh
sáng đó phát ra từ một cây
nến và điều làm chúng mọc gai
ốc cùng mình là cây nến ấy di
chuyển giữa không gian mà
không có một bàn tay nào
nâng đỡ cả. Cây nến ấy từ từ
tiến đến gần thằng Tý.
Ðến trước mặt thằng bé đang
mở mắt thao láo, miệng há
hốc, nó dừng lại một lúc. Hình
như nó đang ngắm nghía diện
mạo của thằng Tý. Lát sau, nó
lờ lững đi lại trước mặt thằng
Lấm, lúc ấy cũng đang đờ
người ra vì khiếp sợ. Rồi tiếp
đó nó lại bò lại gần thằng Lạc,
với những động tác lập di lặp
lại.
Dò xét xong, cây nến tự động
trèo lên một cái giá gỗ cao
đóng trên tường và rọi ánh
sáng lờ mờ xuống bên dưới.
Ánh sáng ấy chẳng không đem
lại sự vững dạ cho lũ trẻ mà
còn làm tăng thêm vẻ âm u
rờn rợn của ngôi nhà nữa.
Không khí im lặng tràn ngập
gian phòng. Ðâu đây văng
vẳng tiếng tích tắc mơ hồ lạnh
lẽo của chiếc đồng hồ treo.
Tấm màn gió đột nhiên lại
rung chuyển rồi một bóng
người hiện ra trước mặt ba
đứa trẻ đang lặng người vì
khiếp sợ. Bóng người đó từ từ
đi lại gần chúng. Gọi là đi thì
không đúng vì đầu gối hắn ta
không hề co lại và chân hắn lơ
lửng cách mặt đất độ ba tấc.
Thế rồi khi còn cách bọn trẻ
độ ba thước, hắn ta dừng lại,
đờ đẫn nhìn vào ba đứa nhỏ...
Thật không thể nào kể hết nỗi
kinh hoàng của lũ trẻ khi
chúng cố lấy hết can đảm nhìn
vào gương mặt của bóng
người vừa hiện ra trước mắt
chúng.
Một gương mặt mà không ai
có thể tưởng tượng được là nó
lại khủng khiếp đến như thế.
Bộ mặt ấy là tổng hợp của tất
cả những sự biểu lộ tình cảm
của con người, nghĩa là nó
như cười, như khóc, như đau
đớn, như thích thú, như đau
buồn, như giận dỗi.
Màu sắc của nó lại là tổng hợp
của tất cả những màu sắc mà
mắt thường nhìn thấy được:
nó vừa xanh, vừa đỏ, vừa tím
lại vừa vàng pha lẫn sắc chàm
trộn trong màu lam nhạt. Bộ
mặt ấy làm cho ba đứa trẻ
như chết lặng. Chúng cứ đứng
trơ ra như thế rất lâu.
Bóng người bỗng quơ tay ra
trước mặt. Một điếu thuốc
cháy đỏ vụt hiện ra trên hai
ngón tay hắn. Hắn đưa điếu
thuốc lên môi, rít một hơi dài
rồi quẳng mạnh. Ðiếu thuốc
bay tung lên, vạch một luồng
sáng đỏ lưng chừng căn
phòng rồi biến mất, nhẹ
nhàng kì ảo như khi xuất hiện.
Trong lúc đó bóng người quái
đản chúm môi, thở ra một
chùm lửa đỏ rực... thình lình
hắn giơ tay chụp lấy đầu
mình. Rồi chậm chạp, chắc
chắn, hắn lôi cái đầu ấy ra
khỏi thân mình hắn. Vừa lôi,
hắn vừa lắc lư như say rượu
và quái ác thay, vừa lắc lư
hắn vừa dần dần tiến về phía
ba đứa trẻ.
Lũ trẻ hoảng hốt. Mặc dù bị
thôi miên vì cảnh tượng vô
cùng kinh khiếp xảy ra trước
mắt, chúng vẫn cố cựa quậy
để vùng chạy. Con quỷ càng
lúc càng lại gần... lại gần...
Ba đứa trẻ đột nhiên rú lên
một tiếng kinh hãi nhưng liền
theo tiếng rú, chúng cảm thấy
nhẹ nhõm cả người. Thế là
chúng đâm đầu ra cửa, chạy
như điên. Thằng Tý vấp chân,
lộn một vòng từ trên nền gạch
xuống sân cỏ, nhưng nó lồm
cồm bò dậy được.
Không dám quay đầu lại phía
sau, nó nhào mình lên mép
tường, đu người lên và leo ra
ngoài, loạng choạng chạy tiếp.
Vừa chạy nó vừa kêu rú ầm ĩ.
Hai thằng kia vừa bò vừa lếch
tếch chạy theo sau, mồm hét
lên những tràng kinh hãi...
Sáng hôm sau, câu chuyện đã
được đồn đi khắp cả xóm. Từ
đó, căn nhà trở lại vẻ tĩnh
mịch vốn có của nó. Không
một đứa trẻ nào dám héo lánh
đến đó quậy phá. Chúng cũng
như tất cả dân trong xóm vừa
nghe đến câu chuyện con quỉ
ấy thì hồn vía lên mây ngay
lập tức.
Hết