Tối nay, cả bản phải
tắt lửa, trẻ con
người lớn phải ở hết
trong nhà. Lát nữa,
thầy cúng sẽ đến để
đuổi con ma ngón
đi" anh Trang Xuân
Hòa. trưởng bản
Dền Thàng, xã Nậm
Xe, huyện Phong
Thổ, tỉnh Lai Châu,
lớn tiếng thông báo
trong cuộc họp ban
khẩn cấp. Tiếng ai
đó xì xào: "Nhiều
người chết quá rồi,
chẳng biết đến bao
giờ con ma ngón tìm
đến nhà mình".
Câu chuyện đáng
sợ
9 giờ tối, bản Dền
Thàng đen đặc
không một đốm lửa.
Những căn nhà gỗ
cheo leo bên sườn
đồi đóng cửa kín
mít. Nỗi sợ hài bao
trùm đến nghẹt thở.
Có ánh đuốc le lói
phía đầu bản, cạnh
con suối lớn chảy
qua. Thầy cúng già
mặc áo dài màu đỏ,
một tay cầm đuốc,
một tay cầm dây
xích và quả cân,
miệng lầm rầm đọc
thần chú bằng tiếng
Dao. Ông ta đi khắp
từ đầu bản đến cuối
bản, tới cửa nhà nào
cũng dừng lại rồi
rung mạnh quả cân
trên tay.
Tiếng súng kíp bất
ngờ vang lên làm ai
nấy co rúm người
lại. Thầy cúng thét
lên: "Đuổi con ma
ngón đi!". Người ta
chạy xô ra mở cửa
rồi thi nhau ném
dép, áo cũ, xoong
nồi, bát đũa ra khỏi
cửa. Tiếng trẻ con
giật mình khóc thét
trong màn đêm tối
mịt.
Trưởng bản Hòa
ngồi co ro trên ghế
đẩu, vò đầu, bứt tóc
giọng não nề: "cúng
bái trừ ma cho yên
tâm thế thôi. Đã làm
đủ cách rồi nhưng
có ăn thua gì đâu.
Người lên rừng tìm
ăn lá ngón không hề
thuyên giảm. Đã từ
lâu rồi, trong bản
chẳng còn ai chú ý
trồng ngô, nuôi lợn
nữa, ai cũng lo sợ
con ma ngón sẽ đến
bắt người nhà mình
đi".
"Từ năm 2004 đến
nay, ở bản Dền
Thàng đã có trên
100 trường hợp tự
tử bằng lá ngón. 28
trường hợp đã tử
nạn. Có lúc ở bản chỉ
một tháng, con ma
ngón bắt đi bốn
mạng người".
Mặt trưởng bản Hòa
thắt lại, những nếp
nhăn như càng hằn
sâu hơn trong ánh
đèn dầu leo lét.
Theo anh Hòa
khoảng 20 năm
trước đây, lá ngón
chỉ xuất hiện như
một sự độc địa hãi
hùng trong câu
chuyện của người
già ở bản. Cây ngón
mọc sâu trong rừng
già và hiếm khi có
người nhìn thấy nó.
Thế nhưng khoảng
chục năm trở lại đây
chẳng hiếu từ đâu,
nó bất ngờ tấn công
vào trong bản.
Những dây lá ngón
lan nhanh, bò leo
lên bất cứ thứ gì nó
gặp.
Có lần, anh Hòa
thảng thốt khi trông
thấy cây lá ngón
mọc ngay tại vườn
nhà mình. Anh sợ
quá nhổ cây, băm
nát rồi xúc vội có
mảng đất dưới gốc
cây đổ đi. Người già
trong bản biết
chuyện chỉ biết
ngửa mặt lên trời
mà than: "Con ma
ngón đã về bản rồi".
Cả một vạt rừng đất
tốt, có con suối chảy
qua giáp bản Pa Chà,
lá ngón nghễu
nghện mọc, tự do ra
hoa. Những bông
hoa vàng rực như
màu nắng mới, đẹp
một cách hoang dại.
Trước đây, khu đất
ấy người dân bản
trồng ngô, trồng
sắn, nay trở thành
"thánh đường
hoang biệt của lá
ngón.
Người "chán sống"
cứ tìm lên đó, vặt
vài ba cái lá cho vào
miệng... rồi chết
một cách tức tưởi và
dễ đàng. Cứ thế,
người ta rỉ tai nhau
rằng: Đang có một
con ma ngự trị
trong khu rừng đó,
chỉ đợi trời tối là nó
mò vào bản, rủ rê
người đi ăn lá độc".
Chính vì niềm tin đó,
trước khi hái một lá
ngón trên cây đế kết
thúc cuộc đời mình,
người ta không
quên đào gốc cây
chôn xuống đấy một
đồng tiền.
Họ lý giải: "Làm thế
để trả công cây
ngón ban cho mình
cái lá... để chết, nếu
không, khi làm ma
rồi, mình vẫn phải
trở về để chăm sóc,
tưới nước cho cây".
Hoặc như ở xã Mã
Quai, trước khi chôn
cất người chết vì lá
ngón, người ta
không quên đóng
bốn cái đinh vào hai
ngón tay, hai ngón
chân của xác chết.
Họ tin làm như thế,
con ma ngón sẽ phải
ở mãi trong quan
tài, không thể trở về
quấy nhiễu, lôi kéo
người sống nữa.
Họ tự tìm cái chết
Nỗi sợ hãi ám ảnh
như bóng đen bao
trùm lên bản nhỏ
vốn dĩ đã rất tối
tăm. Người dân
trong bản không
bao giờ dám bén
mảng vào khu rừng
lá ngón. Lũ trẻ chăn
trâu vô ý để trâu lạc
vào rừng đó, chỉ
biết ngồi khóc mà
không dám vào tìm
trâu.
Anh Hòa nói, giọng
tìm buồn: "Có những
cái chết bằng lá độc
mà không ai hiểu
được nguyên nhân.
Có khi người ta
buồn quá, tù túng
quá mà trở nên dại
dột. Có lẽ họ muốn
đi tìm cho mình một
cõi khác, có nhiều
ánh sáng hơn".
Ánh sáng ở nơi nào
chẳng thấy, chỉ biết
rằng ở Dền Thàng
người ta để phải
dành hẳn ra một
khu đất để em nghĩa
địa cho người tử
nạn vì lá ngón.
Theo lời cụ Vàng A
Sìn, 93 tuổi, người
cao tuổi nhất trong
bản: Lá ngón có hai
loại, nhìn bề ngoài
chúng giống hệt
nhau, người có kinh
nghiệm mới phân
biệt được. Loại lá có
màu hơi xanh vàng,
lá dài, hoa màu
vàng cực độc, chỉ
còn ăn nửa lá là
chết ngay. Loại lá có
màu xanh thẫm,
ngắn và ráp hơn độc
tính nhẹ, ăn không
chết.
Cụ Sìn chậm rãi kể
cho chúng tôi nghe
một trường hợp ăn
nhầm lá ngón hy
hữu. Cô Phạm Thị
Mai vốn là người
Kinh, quê gốc Thái
Bình, lấy chồng rồi
theo chồng vào Dền
Thàng dạy học đã
mấy chục năm.
Chồng cô theo người
đàn bà khác. không
chịu nổi uất ức, cô
Mai cũng tìm vào
rừng ăn lá ngón. Cả
bản thở phào nhẹ
nhõm khi cô Mai vì
không phần biệt
được nên ăn nhầm
phải loại lá ngón có
độc tính nhẹ nên
thoát chết.
Thế nhưng, những
trường hợp "nhầm
lẫn" như cô Mai chỉ
là hy hữu. Trẻ con
trong bản vừa lò dò
biết đi người lớn đã
dạy cho chúng cách
phân biệt đâu là lá
độc, để không nhầm
lẫn với nhiều thứ lá
chua ăn được trên
rừng. Theo nhiều
người già trong bản,
người chết bằng lá
ngón đã bị con ma
ngón nhập vào. Họ
phải được chôn ở
nghĩa địa riêng để
con ma ngón không
còn có thể trở về lôi
kéo, hãm hại người
sống nữa. Nghĩa địa
dành cho họ bắt
buộc phải cách khu
nhà ở trong bản một
con suối. Cự Sìn cho
rằng: "Ma ngón vốn
sợ nước, làm thế để
nó không dám về
hại người nữa.
Khu nghĩa địa "đặc
biệt" của bản Dền
Thàng tới nay đã có
28 ngôi mộ lớn nhỏ.
Chỉ có dịp lễ Tết,
người dân trong bản
mới dám vào hương
khói, còn lại dường
như bỏ hoang vì họ
ra sợ con ma ám vào
mình. Cụ Sìn cho
rằng: "con ma ngón
mà ám vào ai, người
đó tự nhiên thấy
thèm ăn lá ngón. Họ
như người điên,
chẳng cần giận ai
cũng tự tìm lên
rừng kiếm lá ăn mà
chết".
Giết người nhanh
chóng
Theo "kinh nghiệm"
của người dân địa
phương người tự tử
muốn chết nhanh
hơn thường ăn lẫn
lá ngón với muối
trắng, giấm hoặc
rượu. Nếu ăn lá
ngón làn với những
thứ này, họ sẽ chết
ngay sau khoảng
nửa tiếng, cào cấu,
gào thét mà không
có cách gì cứu chữa.
Cái chết bằng lá
ngón thường rất
đau đớn và thương
tâm. Ba tiếng sau
khi chết, da nạn
nhân đã thâm tím,
miệng ngoác lớn,
mắt trợn ngược. Sau
hai ngày, bụng nạn
nhân trương to, có
thể nứt vỡ .
Cụ Sìn nheo mắt kể:
"Xác của người chết
bằng lá ngón bốc
mùi kinh hãi lắm.
Ngày xưa, có người
ăn lá ngón chết trên
rừng đến nửa tháng
mà không con hổ,
con báo nào dám
đụng vào".
Anh Lò Văn Trượng,
sinh năm 1985 ở ban
Nậm Mạ Thái, xã Ma
Quai, huyện Sìn Hồ,
tỉnh Lai Châu cháu
họ của cụ Sìn sống
làm thợ xây ở bản
Dền Thàng góp
chuyện: "ở bản Nậm
Mạ Thái, ngoài hai
giống lá xanh vàng
và xanh thẫm còn
một loại lá ngón
nữa. Loại lá này
cũng hình trái tim
nhưng to bản hơn
rất nhiều. Chúng tôi
gọi loại lá này là
"ngón gà".
"Lá ngón gà độc
nhất vào mùa ra
hoa. Người nào ăn
phải một trong ba lá
ngón có thể chết
ngay lập tức. Thế
nhưng khi hoa tàn,
lá ngón có thể làm
rau ăn được. Nhiều
người rất thích vị
đắng đến tê miệng
của thứ lá này"
Trượng tiếp lời.
Chính vì nhầm lẫn,
ông Lò Văn Chiến, bố
của Trượng, cũng có
lần được "nếm thử"
chất kịch độc này.
Một lần đi làm
nương, ông Chiến
vào bụi cây tìm lá
chua ăn cho đỡ khát
nước. Vừa cho lá
vào miệng, ông
Chiến hốt hoảng nhả
ngay ra vì vị đắng
gắt xốc thẳng lên
não. Liền đó, hàm
ông tê cứng lại, ông
ú ớ chạy xuống suối
vục nước súc miệng.
Sau gần một ngày,
ông mới trở lại bình
thường".
Những người đã
từng suýt chết vì
"con ma lá ngón"
đều không thể quên
khả năng giết người
của nó. Lá ngón giết
người dễ dàng và
nhanh đến nỗi
người ta tưởng nó
là một thứ bệnh
dịch khủng khiếp.
Theo hướng tay anh
Hòa, chúng tôi tìm
đến nhà anh Lý A
Pìu, 34 tuổi. Anh Píu
gầy gò, chân tay
mốc thếch, ngô
nghê kể cho chúng
tôi nghe lên thoát
chết của con anh, Lý
A Pao, sinh năm
1991.
"Chỉ vì tao hay uống
rượu, vợ tao không
thích nên thường cãi
nhau. Thằng Pao
chẳng hiểu học ai,
thấy bố mẹ cãi nhau
cũng tức mình lên
rừng tìm lá ngón
ăn", anh Pìu gãi đầu
nói. Pao ăn nửa lá
ngón, hàm đã cứng
lại, bụng cồn cào,
ruột như muốn đứt
ra từng đoạn. Lũ trẻ
chăn trâu trông thấy
thế hoảng hốt chạy
về bản gọi người
lớn. Anh Píu chạy ra
rừng. thấy con nằm
bệt dưới đất mắt
trợn lên, người co
giật.Anh tức tốc bị
Pao chạy về nhà, rút
phăng con dao mác
trên cột nhà, đâm
chết ngay một con
chó trước cửa. Anh
mổ bụng chó, lấy
phân tươi hòa với
tiết rồi gang miệng
con ra cứ thế đổ
vào. Pao nôn mửa
rồi nằm rũ héo như
tàu lá chuối.
Sau một ngày nằm
mê man, Pao tỉnh lại
đòi uống nước, ăn
cơm. Anh Píu kế,
giọng chưa hết hãi
hùng: "Lúc đó tao
mà cho ăn cơm là nó
chết ngay lạp tức,
tao chỉ cho nó uống
nước trắng thôi, cứ
uống vào rồi nôn ra.
qua được ba ngày
thì khỏi". Pao may
mắn thoát chết
trong gang tấc. Khi
chúng tôi hỏi cảm
giác của cậu bé khi
ăn lá ngón. Pao
ngây ngô trả lời:
"Lúc đó chỉ muốn
chết nên không biết
sợ đâu. Giờ sợ rồi, có
thế nào cũng chẳng
dám ăn nữa đau đớn
lắm".
Vậy mà số vụ tự sát
bằng lá ngón vẫn
không ngừng xảy
ra.
Con ma thật sự
Ông Lý A Pình, phó
chú tịch xã Nậm Xe
nói: "Lá ngón chẳng
biết từ bao giờ đỡ
trở thành một thứ
"vũ khí" của nhiều
phụ nữ trong bản.
Khi cãi nhau với
chồng hoặc bị chồng
phụ bạc, họ tìm đến
lá ngón và coi cái
chết là lối thoát duy
nhất của mình".
Theo lời ông Pình
không có con ma
ngón nào hiện hữu
cả, cây lá ngón chỉ
đơn giản là một loài
cây độc trên rừng
như rất nhiều loài
cây độc khác. Muốn
diệt trừ con ma
ngón phải diệt trừ
con ma trong ý thức
của người dân. Phải
tuyên truyền cho họ
hiểu rằng có nhiều
cách để giải quyết
mâu thuẫn tốt hơn
là tìm đến cái chết
bằng lá ngón. Có
như thế con ma
ngón mới có thể bị
tiêu trừ tận gốc".
Hết