Đọc lướt xong bức thư sau
cùng, tôi lơ đãng bóc một bức
thư mà người thư ký của tôi
để nguyên chưa mở. Có lẽ cô
ấy nghĩ đây là thư riêng nên
để nguyên niêm. Không biết
đầu óc để ở đâu, tôi quên
không coi địa chỉ người gởi, vì
thế nội dung bức thư làm tôi
giật mình.
"Vì chúng tôi không tìm thấy
người bà con nào, trong khi
dường như ông là người liên
lạc thư từ và là khách thăm
duy nhất của bà ấy nên chúng
tôi xin báo cho ông biết là bà
Miriam Winters đã qua đời. Bà
ấy chết thanh thản trong giấc
ngủ vào ngày 25 vừa qua".
Ánh nắng đang chiếu qua
mành cửa sổ văn phòng tôi
bỗng trở nên lạnh lẽo. Tôi
đang đứng khi mở bức thư,
bây giờ, tôi đã ngồi xuống,
xoay cái ghế bọc da một vòng,
nhìn đăm đăm ra cửa sổ. Thế
là, sau cùng, bà ấy đã chết.
"Khách thăm duy nhất". Lạy
Chúa, không hẳn thế! Lần sau
cùng gặp bà ấy là khi nào nhỉ?
Năm năm? Sáu năm?
Tôi nhớ có nhận được một
thiệp mừng Giáng sinh và bà
ấy cứ nhắc đi nhắc lại là tôi
phải viết thư cho bà ấy. Bà ấy
cô đơn, cô đơn ghê gớm vào
những năm cuối cùng trong
đời, ắt hẳn thế. Lòng tôi bỗng
tràn ngập một nỗi ân hận, thứ
cảm giác mà bạn thấy khi một
người đã chết mà chưa thu
xếp xong những việc còn dang
dở.
Tôi chỉ là một thằng nhóc
mười sáu tuổi khi họ thả ông
Winters và vì thế, tôi có trách
nhiệm về việc giải cứu ông ta.
Tôi đi lăng quăng mùa thu
năm đó, vênh váo như một
anh hùng đáng nguyền rủa.
Tôi không ý thức được sự lố
bịch của mình cho đến sau
này. Tôi không trở lại Wilton
Falls nhiều năm qua và tôi
không biết họ có còn kể cho
con cháu họ nghe chuyện xảy
ra mùa thu năm ấy hay
không. Tôi không biết họ vẫn
cứ kể lại câu chuyện theo cách
đó - tạo ra một huyền thoại
Miriam - mụ phù thủy? Vâng,
họ lầm. Bà ấy không phải là
phù thủy. Tôi đã được nghe
bà ấy kể lại hết.
Xoay cái ghế bọc lại bàn giấy,
tôi nhìn bức thư một lần nữa.
Thật kỳ lạ! Nhưng có thể tôi là
người còn sống duy nhất đã
nghe tất cả câu chuyện kể lại
bởi chính bà ấy. Chắc chắn
báo chí không cho bà ấy có cái
quyền đó. Chắc chắn báo chí
không bao giờ cho bà ấy có
được dịp kể lại tất cả sự việc.
Họ quá mê mải viết những bài
giật gân về sự khủng khiếp bà
ấy đã gây ra.
Quả thật, đó là một chuyện
khủng khiếp.
Tôi không bao giờ chối bỏ điều
đó. Tôi cũng không tha thứ
việc bà ấy đã làm. Nhưng định
mệnh đã đưa vào tay tôi trọn
vẹn tấn bi kịch mà không ai có
được. Vì thế, tôi luôn luôn nghĩ
khác về Miriam Winters.
http://
ca9.upanh.com/18.546.22981872.1b0/
phuthuy.jpg
Miriam ngừng lại để lau mồ hôi
trên trán nàng. Chỉ còn hai cái
áo sơ mi chưa ủi. Harry sẽ về
nhà tối nay và hắn sẽ hỏi
chúng trước tiên. Hắn ta có
rất nhiều áo sơ mi đủ để thay
trong một tháng xa nhà trong
khi ở nhà hắn cũng còn ngần
ấy áo cho Miriam giặt ủi. Một
người bán hàng phải ăn mặc
chải chuốt, Harry luôn nói thế.
Mà hình như hắn thay áo
nhiều hơn cần thiết. Sau lần
sai lầm ngớ ngẩn đầu tiên,
nàng không bao giờ nhắc lại
chuyện đó khi thấy vết son
môi, vết phấn vấy bẩn trên áo
hắn.
Nàng nhìn đồng hồ phía trên
lavabo một cách sợ hãi. Tại
sao nàng phải để đến giờ
chót? ồ, vì tháng này nhiều
chuyện quá. Bobby ốm rồi đến
lượt nàng, nàng bị chứng
nhức đầu ghê gớm hành hạ
liên miên. Từ khi Harry đánh
nàng té vào lò bếp thì nàng bị
chứng nhức đầu đó và một
thứ cảm giác kỳ lạ chiếm ngự
trí não nàng luôn luôn. Nàng
đặt bàn ủi xuống, lấy tay day
day trán. Nàng không sợ nhức
đầu lắm nhưng cái cảm giác kỳ
cục kia
... nàng tự hỏi không biết có
phải mình bị mất trí nhớ từng
lúc hay không. Nàng mong
rằng chuyện đó không có.
Bobby tuy còn bé nhưng đã có
thể tự lo cho mình ăn uống,
tắm rửa... nhưng nó sẽ làm gì
được một khi mẹ nó bị mất trí
nhớ một ngày nào đó?
May thay, nàng vừa ủi xong
cái áo cuối cùng thì xe hơi của
Harry lái vào bãi cỏ sau nhà.
Hắn tông cửa bước vào. Hắn
lớn hơn Miriam hai mươi tuổi,
to con. Hắn đặt túi hành lý
xuống đất không đáp lại lời
chào run rẩy của Miriam. Hắn
quay ra rồi trở vào với hai túi
giấy mà hắn cẩn thận đặt trên
bàn làm bếp. Tim Miriam
chùng xuống. Thế có nghĩa là
hắn không vui rồi. Nàng luôn
luôn biết điều đó bởi những
chai rượu hắn đem về để uống
trong vài ngày nghỉ ngắn ngủi
ở nhà trước khi lên đường.
- Em chuẩn bị bữa ăn cho anh
rồi đấy!
Vừa nói, Miriam vừa chỉ vào
bếp.
Đang lúi húi mở những nắp
chai rượu, Harry dừng lại liếc
nhìn nàng rồi lại cắm cúi vào
những chai rượu.
- Áo của tôi xong chưa? -
Vâng... xong cả rồi... tất cả.
Anh ngồi vào bàn đi, em dọn
cho anh ăn. Hắn lầm bầm
trong miệng rồi ngồi vào bàn.
Hai giờ sau, hắn đã say mèm.
Hắn không cho nàng đi ngủ.
Tuy nàng tránh được những
cái vồ của hắn trong cơn say
bí tỉ nhưng sau cùng hắn cũng
dồn được nàng vào góc nhà.
Hơi thở hắn nồng nặc mùi
rượu. Bàn tay hắn lần mò trên
thân thể nàng khiến nàng
buồn nôn.
- Đừng... đừng... Harry...
Giọng nàng vô tình cất cao
trong hơi thở gấp. Có những
bàn tay khác chụp lấy tay
nàng. Đó là Bobby. Giật mình
vì tiếng kêu của nàng, nó vừa
khóc vừa chạy vào bếp.
- Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Nó la lên, cố kéo nàng thoát
khỏi tay gã đàn ông đang say.
Miriam nuốt nước mắt, cố
gắng nói bằng giọng ôn hòa:
- Con phải trở lại phòng và
ngủ đi, Bobby... nào... để mẹ
đưa con đi ngủ... Nhưng Harry
ôm chặt nàng:
- Cô không được đi đâu cả...
dẹp cái trò làm mẹ bẩn thỉu đó
đi một lát đã... khi một người
đàn ông đi xa về thì hắn cần
giải trí... giải trí kiểu vợ
chồng...
Hắn quay sang đứa bé. Nó
vẫn bám chặt mẹ nó.
- Cút ngay! Đồ khốn nạn! Đi
ngủ!
Nhưng thằng bé khốn khổ
không nghe hắn.
Nhanh như chớp, hắn vung
bàn tay hộ pháp.
Thân hình thằng bé hình như
bay trong không khí. Đúng, nó
bay trong không khí trước khi
nằm một đống dưới lavabo.
Một vết tét ngay trên trán
thằng bé, máu xịt ra có vòi rồi
tuôn xối xả thành dòng đầy
mặt nó. Miệng nó mấp máy
nhưng không phát ra tiếng
nào.
Ngay cả Harry cũng bàng
hoàng trước cảnh tượng đó.
Hắn không ngăn cản Miriam
khi nàng vùng khỏi tay hắn
cùng với tiếng thét hãi hùng.
Thằng bé vẫn thở. Tiếng khóc
thảm thiết của nó hòa lẫn
tiếng khóc đau lòng của mẹ
nó. Nàng ôm nó vào lòng, dỗ
dành. Nàng thấm mặt nó
bằng một cái khăn ướt. Chẳng
hi vọng gì ở sự giúp đỡ bên
ngoài vào lúc nguy cấp này vì
nhà không có điện thoại mà
Harry thì quá say không thể
lái xe được. Căn nhà lại ở một
nơi biệt lập, nằm ngay rìa một
cánh đồng cỏ. Bên kia cánh
đồng cỏ là một khu rừng nhỏ.
Người láng giềng gần nhất thì
ở cách đây hai cây số.
Sau cùng, tạ ơn Trời, dòng
máu yếu dần rồi ngừng hẳn.
Miriam nhẹ nhàng lau sạch
máu trên mặt con trai nàng.
Vết tét khá dài và nàng kinh
hoảng khi thấy vết đứt gần
sát bên một con mắt. Sáng
mai nàng sẽ mời bác sĩ, còn
bây giờ thì cho nó đi ngủ có lẽ
là giải pháp hay nhất. Nàng
bế thằng bé lên, đi ngang qua
Harry. Hắn đã ngồi lại bàn,
uống tiếp. Nàng băng cho nó
vụng về rồi đặt thằng bé vẫn
còn thút thít khóc lên giường.
Nó không cho nàng đi nên
nàng ngồi lại với nó cho đến
khi tiếng nức nở lịm dần và
thằng bé mau chóng rơi vào
giấc ngủ say.
Nàng nhẹ nhàng trở lại nhà
bếp. Đầu hắn gối trên hai
cánh tay khoanh lại đặt trên
bàn. Miriam lay hắn, hắn
không nhúc nhích. Nàng đến
bên bàn để dao, mở ngăn kéo,
chọn một con dao lớn nhất,
sắc nhất. Đóng ngăn kéo lại,
nàng đến cạnh chồng. Giơ cao
con dao, cân nhắc, đắn đo...
đâm hay chém?
Cách nào hay nhất đây?
Thật kỳ lạ! Vận mạng nàng
trên cõi đời này cho đến giờ
phút này là của người đàn
ông đang gục trên bàn. Nàng
đã lầm lỡ với hắn. Nàng ghét
hắn nhưng không biết làm thế
nào để thoát khỏi tay hắn. Đó
là nguyên nhân của một cái gì
đó lạ lùng thình lình xui khiến
nàng cho nàng biết nên làm
cái gì. Nàng không kinh ngạc
chút nào về sự quả quyết của
mình, nàng cũng không muốn
hỏi ý kiến ai. Harry phải chết,
vậy thôi. Nàng biết chắc thế.
Cái gì trong tay nàng vậy?
Một đoạn văn lạ lùng từ thuở
thơ ấu ở trường học "Bạn
đừng giết người nhé!" Phải
chăng đó là sự nhận thức về
cái khó là làm thế nào để thủ
tiêu xác chết? Có lẽ. Nhưng
đúng hơn, có thể đó là ý nghĩ
thình lình xẹt qua trong trí
nàng, ý nghĩ rằng chính nàng
đứng trước vành móng ngựa
và Bobby cô đơn. Những kẻ
sát nhân luôn luôn bị bắt mà!
Nàng chẳng có kế hoạch gì để
che giấu "tội ác" của nàng.
Nàng cũng chẳng có chút hi
vọng nào là nàng sẽ qua mặt
được nhà chức trách, nếu
nàng giết người. Nàng không
có được sự khôn ngoan đó,
vậy thôi.
Chậm chạp, nàng hạ con dao
xuống.
Có lẽ nàng không thể giết
Harry, nhưng hắn phải bị kềm
chế bằng cách nào đó chứ.
Những gì vừa xảy ra tối nay...
Miriam rùng mình khi nhớ lại
khuôn mặt máu me của con.
Không, con thú man rợ phải bị
giết hay nhốt lại...
Nhốt lại? Nàng suy nghĩ trong
một thoáng. Phải rồi. Đó là
câu trả lời. Căn nhà có những
khoảnh đất rộng có hàng rào
Harry đã mua gần một năm
nay của những người chăn
nuôi. Thật sự, họ là những
người nuôi chó. Trong hầm
ngầm dưới lòng đất họ đã xây
một khoảng để tránh những
cơn lốc mạnh. Chỗ đó hình
vuông, mỗi cạnh gần ba mét,
có rào chắn phía trên. Cái
"chuồng" này cũng dùng cho
việc sinh sản của những con
chó cái. Harry mà ở trong cái
"chuồng" đó thì hắn không
bao giờ có thể hành hạ mẹ
con nàng nữa.
Nàng nhìn đăm đăm Harry. Có
lẽ nàng sẽ vô cùng ngạc nhiên
khi nghĩ rằng nàng có thể kéo
được thân xác nặng nề của
hắn ra khỏi nhà bếp này,
xuống hầm, đưa vào chuồng.
Nhưng giờ đây, nàng chỉ nghĩ
rằng nàng phải làm việc đó.
Harry khẽ cựa mình một hai
lần trong "cuộc hành trình
gian khổ" đó. Tuy thế, hắn
không tỉnh lại nổi trong cơn
say chết người này của hắn.
Khi đưa được người chồng say
mèm vào trong cái chuồng đó,
người nàng ướt đẫm mồ hôi.
Trong chuồng có một tấm ván
lát sàn, nên sàn chuồng cao
hơn sàn nhà vài phân. Rõ
ràng đã có những con chó ở
đây. Miriam lên lầu lấy hai cái
mền rồi trở xuống ném chúng
trên sàn gỗ. Nàng đóng cửa
chuồng lại. Có một ổ khóa lớn
móc ở then cửa. Nàng bấm ổ
khóa. Nàng không có chìa của
nó mà cũng chẳng cần vì nàng
không định mở nó ra nữa, mãi
mãi...
Vài ngày đầu sẽ là những
ngày ồn ào ghê gớm, dĩ nhiên.
May mắn là căn nhà quá biệt
lập nên tiếng gào thét phẫn
nộ của Harry sẽ không ai
nghe. Miriam đưa Bobby đến
bác sĩ sáng hôm sau. Người
bác sĩ kinh ngạc hỏi tại sao
nàng không đưa nó đến ngay
sau khi vừa xảy ra chuyện.
Ông ta còn hỏi tại sao nó bị
như thế.
- Nó té, đầu đập vào ống nước
dưới lavabo tối qua. Tôi không
thể bế nó đi bộ đến đây giữa
đêm khuya. Chồng tôi vắng
nhà.
Miriam nói dối, tin rằng Bobby
sẽ không bác bỏ câu chuyện
của nàng. Thằng bé không nói
gì. Nó là một đứa bé ngoan
ngoãn, điềm tĩnh, có vẻ lớn
trước tuổi.
Khi hai người trở về nhà, họ
nghe tiếng hét của Harry
trong cơn giận cuồng điên.
Bobby nép sát vào mẹ nó.
Miriam ngồi xuống một cái ghế
gần cửa rồi bế nó lên lòng.
- Nghe đây con trai, chẳng có
gì phải sợ hãi tiếng hét đó...
nó chỉ là... Nàng ngưng một
chút, một ý nghĩ chợt nảy
trong đầu.
- Con có nhớ những chuyện cổ
tích mẹ con mình đọc tối hôm
kia không?
- Nhớ...
- Con có nhớ chàng hoàng tử
bị biến thành con ếch không?
- Nhớ...
- Tốt, cha con cũng thế. Ông
ấy bị biến thành một con gấu,
một con gấu to xấu xí. Mẹ cho
rằng đó là vì ăn ở ác độc nên
bị trừng phạt. Bây giờ ông ấy
đang ở dưới hầm nên ông ấy
không thể làm hại mẹ con
mình nữa.
Mắt Bobby tròn xoe.
Một tiếng thét ghê hồn từ dưới
hầm vọng lên ngay lúc đó làm
thằng bé run rẩy. Nó lắp bắp.
- Ông ấy... ông ấy... không thể
ra... - Không. - Miriam đáp,
giọng tin chắc - Chắc chắn
không thể ra được, chỉ vài
ngày thôi, ông ấy sẽ không la
hét nữa.
Nàng đặt thằng bé xuống đất
và đứng dậy. Nàng nói: - Này
Bobby, con không được kể cho
BẤT CỨ AI về những chuyện
này nghe chưa? Nếu con kể,
họ sẽ thả ông ấy ra đấy.
Mắt thằng bé mở to, chứa đầy
sự khủng khiếp. Miriam vuốt
lại quần áo, vẻ mãn nguyện.
Vậy là thằng bé sẽ không bao
giờ kể cho ai.