Quang vòng vo mãi, cuối cùng
anh mới hỏi thẳng điều mà
hôm nay tới anh muốn hỏi:
- Ở Đà Lạt hai bác có nhà
riêng hay nhà bà con gì trên
đó không?
Bà Kim Tín nói thật:
- Tôi có một biệt thự bỏ không
trên đó, chỉ thỉnh thoảng lên
nghỉ mát vài hôm. Mà mùa này
lạnh, nên phải ba bốn tháng
nữa vợ chồng tui mới lên chơi.
- Vậy không chừng Henri Phạm
cũng lên đó chơi, bao nhiêu
lần rồi cậu ấy không lên Đà
Lạt chưa bác?
- Cả chục năm rồi. Từ ngày đi
du học nó về đây có bốn năm
lần, mà lần nào cũng chỉ ở
nhà, có đi nghỉ mát thì chỉ ra Ô
Cấp thôi.
- Vậy hai bác có nhà riêng ở Ô
Cấp không?
Kiểu hỏi như điều tra của
Quang khiến cho ông Kim Tín
bắt đầu thấy lạ, ông hỏi vặn
lại:
- Hình như cháu muốn tìm hiểu
điều gì phải không nào?
Quang lúng túng:
- Dạ không, cháu chỉ... hỏi cho
biết vậy mà. Và cũng bởi... mới
rồi cháu nằm mộng thấy Thu
Vân...
Đây là Quang bịa chuyện,
nhưng bà Kim Tín lại quan
tâm:
- Cháu mộng thấy nó thế nào?
Nó chết có yên ổn không? Bác
cũng hơi lo, vì nó còn trẻ, lại
chết tức tửi như vậy nên bác
sợ oan hồn...
Ông Kim Tín gạt ngang:
- Bà khéo tưởng tượng! Con
gái mình là dân Tây học, làm
gì có chuyện oan hồn với hồn
oan.
Bà Kim Tín tại nức nở khóc:
- Ông cứ nói vậy hoài, trong
lúc tui cứ mong cho vong hồn
nó về một lần thôi cũng được,
vậy mà chưa thấy...
Rồi bà hỏi Quang:
- Cháu mộng thấy nó nói gì?
Quang đã có cậun tính trước,
anh đáp:
- Dạ, cháu nghe cô ấy muốn
tìm ngôi nhà nào đó ở Ô Cấp
mà tìm chưa ra. Cả ba lần
mộng thấy cô ấy thì cả ba lần
Thu Vân đều chỉ nói có chuyện
đó.
Lần này chợt ông Kim Tín buột
miệng:
- Nhà ở Vũng Tàu, nó biết sao
còn tìm!
Quang giả bộ:
- Dạ, con thấy Thu Vân có vẻ
không nhớ, cô ấy chỉ nói là
hình như nhà ở gần Bạch Dinh
hay sao đó...
Bà Kim Tín vụt nói:
- Thì căn nhà biệt thự hướng
ra bãi Dâu. Đúng là nó không
nhớ, bởi khi đi du học thì nó
mới có mười tuổi, mà ngôi nhà
cũ đó tôi và ông nhà tôi cũng
lâu lắm rồi không về đó,
chẳng biết còn hay sập rồi
nữa!
- Thảo nào...
Quang bỏ lửng câu nói khiến
ông Kim Tín thắc mắc:
- Cháu nói gì?
Quang lại lảng sang chuyện
khác:
- Dạ không. Cháu muốn nói...
chẳng hiểu sao gần đây cháu
hay mộng mị quá.
Anh vừa định đứng lên cáo từ
thì chợt từ ngoài cửa có một
người bước vào, mà vừa nhìn
thấy thì cả ba người đang
ngồi đều bật dậy một lượt:
- Trời ơi... Trời...
Bà Kim Tín té ngồi trở xuống,
miệng lắp bắp:
- Con... con Thắm ông ơi.
Người vừa xuất hiện chính là
Thắm, nhưng trong bộ váy
màu vàng mà Quang đã thấy
hôm ở rừng hoa sứ. Cô ta là
cô gái nằm chết trong hầm
hôm đó! Anh lắp bắp mãi, nói
không thành lời:
- Cô đúng là...
Cô gái bình thản ngồi xuống
và nhìn vào bà Kim Tín, hỏi
bằng giọng không vui:
- Sao bà không đi tìm con?
Bà Kim Tín vẫn chưa tin vào
mắt mình, giọng bà run rẩy:
- Có phải... thiệt là con không
vậy?
- Là con đây! Con đâu có chết
mà sao bà vẫn coi như con đã
ra người thiên cổ? Ông bà biết
là đã chôn ai không?
Quang vụt nói:
- Là cô Thắm!
Nãy giờ hình như cô gái không
để ý đến Quang. Giờ nghe anh
nới, cô mới quay sang và nói:
- Anh đã biết ngôi nhà trên núi
lớn Ô Cấp thì cần trở lại đó để
biết thêm điều cần biết!
Rồi cô lại quay sang ông bà
chủ của mình:
- Hai người hãy chuẩn bị mà
rời khỏi ngôi nhà này đi, vài
ngày nữa nó không còn là của
mình đâu!
Trong lúc ông bà Kim Tín còn
đang ngơ ngác thì cô nàng vụt
đứng lên và ra hiệu cho
Quang đi theo:
- Anh ra đây!
Quang riu ríu bước theo. Khi
ra tới ngoài rồi cô nàng lên
tiếng:
- Anh đã gặp tôi nằm chết
trong hầm ngôi nhà trên rừng
hoa sứ rồi phải không? Vậy
bây giờ anh có ngạc nhiên khi
thấy con người đó có mặt tại
đây không?
Quang sợ, nhưng anh vẫn cố
nói cứng:
- Không phải một, mà là đã
hai lần tôi nhìn thấy cô chết và
biến mất. Như vậy kể cả lần
này nữa, biết đâu cô lại...
Cô nàng bỗng cười phá lên:
- Không ngoại trừ lần này
đâu!
Cô nàng vừa nói vừa dừng lại
và quay ngoắc đối diện với
Quang. Anh chàng há hốc
mồm kinh ngạc, bởi trước mắt
anh bây giờ không phải là
Thắm nữa, mà là một cô gái
khác với gương mặt bê bết
máu!
- Anh chưa từng biết mặt thật
của tôi, mà chỉ biết cái mặt
biến dạng này phải không?
Quang còn chưa hiểu gì thì cô
nàng buông một tiếng ngắn
gọn:
- Thì như anh đã nghe họ nói
lồi đó, tôi đã bị họ nhẫn tâm
sát hại rồi mà còn hủy hoại
nhan sắc thêm lần nữa.
Quang run giọng:
- Cô Thắm... tôi cảm thông với
cô, tôi muốn giúp, nhưng mà...
Không để ý lời phân trần của
Quang, cô nói tiếp:
- Và anh đã nghe anh em họ
kể chuyện giết chết tôi rồi xô
xuống vực sâu ở Ô Quắn cùng
chiếc xe rồi phải không?
- Có... có nghe...
- Như vậy là anh biết đích xác
cô Thu Vân đâu có chết, đúng
không?
- Phải! Và bữa đó tôi thấy cô
ta đi vào ngôi nhà trong rừng
hoa sứ nữa.
- Chính nhờ vậy anh mới có
động cơ tìm tới nhà cô ta và
hiểu tôi đã bị chết oan như thế
nào. Tôi nghèo cũng giống
như anh và chỉ bởi nghèo hèn,
cô thế, nên mới bị giết chết
cho một mưu đồ gian ác của
họ. Cũng như do anh nghèo
và tốt bụng, nên suýt nữa anh
đã bị sa vào bẫy của họ, để họ
có gì sơ sẩy gì thì chính anh là
người sẽ đứng ra nhận tội
thay!
Quang ngơ ngác:
- Cô nói vậy là sao?
Nàng ta nhẹ giọng:
- Hôm ở rừng hoa sứ sau Bạch
Dinh, chính anh bị cô Thu Vân
dụ đi theo lên căn nhà hoang
đó, còn cái xác mà anh nhìn
thấy trong hầm là xác của tôi
do bọn chúng lấy cắp được
trong nhà xác bệnh viện, để
làm tang chứng buộc tội anh...
Quang chận ngang:
- Nhưng tôi có bị gì đâu?
- May cho anh là tôi đã kịp thời
cứu anh! Chính tôi đã biến đi
và xui khiến anh rời ngôi nhà
đó kịp thời. Bởi chỉ năm phút
sau đó thì cảnh sát do Henri
Phạm báo đã ập tới, họ chẳng
gặp ai nên mọi việc coi như
xong!
Quang không thể nào tin
dược, nhưng khi anh nhìn cô
gái thì thấy cô ta mỉm cười,
gật đầu:
- Tôi tuy chết oan, thù hận
mọi người, nhưng không thể
để cho một người ngay như
anh bị nạn thay cho họ được!
Do anh biết quá nhiều chuyện
của họ, nên họ tìm cách thủ
tiêu anh để bịt đầu mối. Anh
có biết là họ đã tính trước mấy
bước tiến và mấy bước lui.
Tiến là nếu mọi việc êm xuôi,
họ sẽ lãnh được tiền bảo hiểm
nhân thọ, còn lui là phòng bất
trắc, cơ mưu bị bại lộ. Lúc ấy
họ sẽ đổ
vấy lên đầu anh, nói chuyện
giết tôi là do anh làm, mà
bằng chứng do họ tạo ra sẵn
là một túi tiền lớn họ dàn cảnh
mang theo bên thi thể tôi để
mọi người nghĩ động cơ anh
giết tôi là vì muốn cướp tiền!
Trong lúc Quang còn đang
hoang mang thì cô nàng vụt
nói nhanh:
- Anh về nhà và đừng ngạc
nhiên khi thấy số tiền bạc triệu
để sẵn trong đó. Tiền đó tôi
lấy được tại hiện trường, thứ
mà họ định dùng để vu cáo
anh. Đó là đồng tiền phi
nghĩa, do đó không việc gì anh
trả lại mà cứ giữ xài. Và còn
nữa, khi hãng bảo hiểm đền
tiền, thì thay vì họ nhận được,
tôi sẽ khiến cho nó thuộc về
anh! Anh sẽ dùng số tiền đó
để thoát kiếp nghèo, hoặc làm
từ thiện gì đó tùy anh. Thôi,
vĩnh biệt anh, con người tốt
bụng nhưng phải cái tội... quá
tò mò!
Nói xong thoắt cái cô ta đã
biến mất. Vừa khi ấy cha mẹ
Thu Vân trong nhà chạy ra hỏi
lớn:
- Thắm! Con Thắm đâu rồi?
Quang chỉ lắc đầu không đáp.
Bà Kim Tín phải gào lên:
- Nó đâu rồi? Phải đó là hồn
ma không?
Bây giờ chính ông Kim Tín là
người có kết luận:
- Chưa chết mà hồn ma nỗi gì?
Nhưng bất thần, Quang nhìn
thẳng vào ông nói:
- Cô ấy là hồn ma đó! Một oan
hồn đáng lý về đòi nợ máu,
nhưng cô ấy chưa làm. Có lẽ
cô ấy chỉ muốn đòi nợ chính
người đã gây ra tội ác mà
thôi.
Nói xong Quang quay bước đi,
bà Kim Tín gọi lớn:
- Kìa, cháu Quang! Cháu vừa
nói gì?
Quang nói mà không quay lại:
- Hai bác sắp đón nhận những
tin không tốt lành gì đâu.
Anh đi nhanh bởi không muốn
trả lời thêm nữa. Anh tự nhủ:
- Biết nhiều quá là rước lấy
phiền nhiễu nhưng cũng có
được cái hay, như mình...
Ba tháng sau...
Bỗng nhiên Quang nhận được
điện tín từ một ngân hàng
Pháp bảo rằng anh có một số
tiền mười triệu Franc Pháp mà
không nói rõ là tiền gì. Quang
định viết thư từ chối và nói rõ
mọi chuyện cho họ biết và rút
lại số tiền lớn đó. Tuy nhiên
anh chưa kịp viết thì lại nhận
được một thư khác từ một chi
nhánh ngân hàng Pháp tại Sài
Gòn chuyển đến, thông báo là
anh có một trương mục tại
ngân hàng họ với số tiền mười
triệu đồng Franc.
Quang chưa kịp có phản ứng
gì thì đêm đó anh đang ngủ
vụt ngồi dậy khi nghe có tiếng
nói từ cửa sổ vọng vào:
- Em đã nghĩ rồi, số tiền này
thay vì trả lại cho hãng bảo
hiểm, có nghĩa là anh tố cáo
tội gian manh của anh em nhà
Henri Phạm và Thu Vân, như
thế họ sẽ ở tù thì anh cứ giữ
mà làm từ thiện và cải thiện
cuộc sống, đừng trả lại. Cứ để
suốt đời con Thu Vân sẽ sống
trong cảnh trốn chui trốn nhủi
với cái tên giả, đó là cách nó
phải trả giá cho tội ác của
mình, đau khổ còn hơn là ngồi
tù.
- Nhưng như thế này trước
sau gì cũng đổ bể, tôi lại liên
lụy, bởi tiền đang nằm trong
trương mục của tôi.
Giọng nói kia giải thích rất
rạch ròi:
- Mọi thứ em đã lo hết rồi. Em
khiến cho đồng tiền luân
chuyển từ Pháp về trương
mục của anh mà chẳng ai biết
được nguồn gốc. Không phải
mình gian manh, nhưng để
cho người thật thà, tốt bụng
như anh khỏi phải liên lụy. Anh
cứ yên tâm dùng số tiền ấy. Có
thể một ngày nào đó anh sẽ
cứu trợ ngược lại cho ông bà
Kim Tín, bởi sớm muộn gì hai
đứa con trời đánh ấy cũng làm
cho gia sản nhà đó không còn
một đồng.
Tự dưng có số tiền lớn như
vậy khiến Quang lúng túng
chẳng dám đụng vào. Nhưng
lạ quá, cứ hàng tháng anh lại
nhận được một số tiền để chi
dụng mà không biết của ai
cho.
Sau đó khi nhận được thông
báo tình hình trương mục
ngân hàng, Quang mới hiểu
đã có người rút tiền giúp cho
anh. Người giúp đó ngoài
Thắm ra thì đâu còn ai nữa!
Và cứ thế, hễ mỗi khi Quang
vừa có ý định làm ăn gì thì tự
nhiên có ngay số tiền như ý
chuyển đến. Được cái là Quang
không hề lợi dụng số tiền đó
để phung phí. Anh chủ yếu
dùng để làm từ thiện, giúp đỡ
người nghèo khác. Và đặc biệt,
anh mua một mảnh đất rộng,
chỉ xây một căn nhà nhỏ để ở,
phần đất
còn lại anh lập một cái miếu
thờ, mà trong miếu chỉ thờ
một bức họa do chính Quang
vẽ lại theo trí nhớ chân dung
của Thắm.
Từ đó Quang sống thanh thản
một mình và tự nguyện làm
ông từ chăm sóc ngôi miếu.
Sau này người ta đồn ngôi
miếu đó linh hiển lắm, cầu gì
được nấy. Mà lời cầu khấn
phải mang ý tốt thì mới được
đáp ứng, còn ngược lại, nếu
lợi dụng hay gian trá thì sau
khi khấn vái sẽ mang bệnh
chữa hoài không khỏi...