Vào thời năm 1955 mà lái một
chiếc xe mui xếp (décapotable)
đã là sang trọng và hách xì
xằng lắm, mà người lái lại là
một cô gái nữa, thì phải nói là
cả bãi biển dọc từ Bãi Trước
qua Bãi Dứa, Ô Quắn và Bãi
Sau thiên hạ đều lác mắt nhìn.
Cô nàng dừng xe lại trước một
nhà hàng hải sản ở Bãi Sau
tức thời có hơn chục cặp mắt
nhìn ra không chớp. Trong số
họ có người nhận ra cô gái,
nên kêu lên:
- Thu Vân!
Nhưng cô nàng hình như
không để ý, cứ câng câng cái
mặt đẹp như một tài tử điện
ảnh, rồi rú ga phóng đi trước
sự trầm trồ của thiên hạ.
Người vừa kêu mà không được
đáp lại đã không phiền lòng,
trái lại còn hãnh diện mình là
người duy nhất biết tên cô
nàng. Anh ta quay sang mấy
người bạn nói lớn:
- Con nhỏ này là con gái của
chủ tiệm vàng Kim Xuân ở Chợ
Lớn Mới, đi học bên Tây mới về
đó!
- Hèn chi chơi như Tây!
Một người khác thêm vào:
- Thời buổi này mà một mình
lái chiếc xe mui trần này từ Sài
Gòn ra đủ biết không phải tay
mơ rồi. Mà chiếc xe đẹp thiệt!
Một anh chàng khác phê bình:
- Khen người lái hoa nhường
nguyệt thẹn không khen, lại đi
khen chiếc xe!
- Nhan sắc đó thì còn lời lẽ đâu
mà khen cho vừa nữa, thấy là
đã hết hồn rồi!
Cuộc bàn luận quanh người
đẹp có lẽ sẽ chẳng bao giờ
chấm dứt nếu không có hai
cặp nam nữ nữa vừa bước vô
quán mà nhìn cách phục sức,
cũng như phong cách của họ
đã thấy có sự khác biệt ngay
với những người chung
quanh. Họ vừa kéo ghế ngồi
xuống thì đã bị nhận diện bởi
anh chàng biết tên cô gái lái
xe mui trần lúc nãy. Anh ta gọi
lớn:
- Henri Phạm! Phải cậu đó
không vậy?
Một trong số hai cặp vừa vào
nghe có người gọi đã quay lại
và reo lên:
- Ồ Quang, tình cờ thú vị quá
vậy!
Anh chàng tên Quang quay
sang mấy người bạn, nói như
khoe:
- Tay này là anh ruột của con
nhỏ Thu Vân hồi nãy. Có lẽ
bọn họ đi chung với nhau và
hẹn ở đây nên vừa rồi con nhỏ
mới dừng xe lại nhìn. Bọn này
đều du học bên Pháp và con
nhà giàu nữa, nên ăn chơi dữ
lắm!
Người tên Henri Phạm kia
quay lại hỏi:
- Nãy giờ cậu có nhìn thấy em
gái tui đi qua đây không? Em
gái tui lái chiếc décapotable
màu đỏ...
- Có! Nàng đi về phía Ô Quắn,
mới đi xong.
- Cám ơn cậu, bọn này hẹn
nhau ở đây, chắc nó không
thấy nên chạy chơi một vòng,
lát nữa trở lại thôi.
Anh ta nói xong thì quay lại
với mấy người bạn của mình.
Họ cầm bia chai ướp lạnh tu
mấy hơi dài ra vẻ sành điệu.
Quang khều người bạn ngồi
cạnh nói khẽ:
- Tụi nó uống bia Pháp, hình
như là mang theo đó chớ
quán này làm gì có bán.
Vừa khi ấy anh chàng Henri
Phạm đích thân cầm sang bốn
chai bia lạnh vừa lấy ra từ
trong thùng đá, đặt lên bàn
và mời:
- Mời các anh cùng uống với
mình cho vui!
Quang sợ các bạn ngại, nên
vội nói:
- Henri đây là bạn của mình,
cậu ấy có nhã ý mời thì các
bạn đừng ngại. Vậy xin cám
ơn cậu!
Ngẫu nhiên mà hai nhóm hòa
đồng với nhau, họ cụng ly vui
vẻ và quên ngay cô nàng lái
xe màu đỏ. Henri Phạm vui
miệng nói:
- Bọn này ra dự lễ cưới của
con gái ngài tỉnh trưởng, tổ
chức ở vườn hoa sứ trên Bạch
Dinh vào chiều nay. Bọn này
ngủ ở Pacifique, nếu còn ở đây
thì tối nay mình gặp nhau,
nhảy chơi!
Quang đẩy đưa cho xong
chuyện:
- Ờ, để bọn mình coi...
Chớ thật ra Quang không thích
cách chơi của bọn con nhà
giàu này lắm. Anh tự hiểu là
khó lòng chơi theo kịp họ, hơn
nữa kiểu chơi thác loạn thâu
đêm của họ mà anh từng nghe
kể khiến anh chào thua trước.
- Hay là lát nữa cậu đi với bọn
này, còn mấy bạn cậu thì mình
hẹn mai gặp để dùng điểm
tâm chơi.
Quang từ chối ngay:
- Cám ơn cậu, bọn này cũng có
một chương trình riêng, nên
phải đi ngay sau đây.
Họ cụng ly lần nữa, bọn
Quang chuẩn bị chia tay thì
chợt có tiếng người kêu thất
thanh phía trước:
- Tai nạn ở Ô Quắn, kinh
khủng lắm!
Ai đó hỏi:
- Tai nạn thế nào?
Người nọ đáp:
- Có một chiếc xe hơi lạc tay lái
đâm đầu xuống vực sâu chỗ Ô
Quắn, thảm khốc lắm!
Quang đứng bật dậy ngay và
hỏi lớn:
- Có chết người không?
Nghe Quang hỏi, người nọ vừa
chạy đi vừa đáp:
- Muốn biết tới đó mà xem! Một
chiếc xe màu đỏ đẹp lộng lẫy
bây giờ chỉ còn là đống sắt
vụn mà thôi.
Cả nhóm của Henri Phạm cùng
đứng bật dậy kêu lên:
- Hả? Xe... màu đỏ!
Họ chẳng hẹn mà cùng phóng
như bay về hướng xảy ra tại
nạn. Nơi đó cách Ô Quắn ngót
một cây số, vậy mà cả bọn
gần chục người chạy bộ chỉ
chưa đầy mười phút đã tới.
Nhìn thấy một đám người khá
đông bu trên bờ vực sâu,
Henri Phạm và Quang cùng
chen vào nhìn xuống. Họ chỉ
thấy một xác xe màu đỏ nằm
kẹt giữa hai tảng đá, sóng
biển đang vỗ vào bọt trắng
tung ra từng đợt...
- Trời ơi, em tôi!
Henri Phạm như kẻ điên, bất
kẻ hiểm nguy chạy ngay
xuống vực, một người nào đó
la lớn:
- Phải đi theo lối này mới
xuống được!
Nhưng Henri Phạm không cần
nghe, anh ta cứ lần theo các
gờ đá, leo xuống một cách khó
khăn mà vẫn không dừng
bước. Quang là người thứ hai
đi theo lối những người đứng
gần đó chỉ cho. Anh xuống
được trước, nhưng cũng chỉ
cách chiếc xe bị nạn khoảng
hơn ba chục mét. Rõ ràng là
chiếc xe màu đỏ, mui trần và
một người nằm bẹp dí ở tay
lái!
- Trời ơi!
Quang kêu lên một tiếng kinh
hoàng rồi đảo mắt tìm Henri
Phạm. Lúc ấy anh chàng chỉ
mới xuống được nửa phần
đường và đành phải dừng lại
vì không còn lối xuống nữa.
Một người cứu hộ đã xuống
trước nói vọng lên:
- Anh đó không được xuống
nữa nguy hiểm lắm, để người
của tụi tui tới đưa qua bên
này!
Quang phải giải thích với họ:
- Đó là người nhà của nạn
nhân, do quá sốt ruột nên
xuống đại.
Họ cử một người khá rành leo
trèo sang để giúp đưa Henri
Phạm trở lại đúng đường
xuống. Phải mất hơn mười
phút sau anh ta mới xuống
được chỗ của Quang, giọng
anh ta gần như không còn
hơi:
- Phải... phải là nó... là Thu
Vân không?
Quang bình bĩnh hơn, anh chỉ
chiếc xe đỏ và đáp:
- E rằng đúng!
Một người cứu hộ nói:
- Chúng tôi đã xuống được chỗ
chiếc xe rồi, xe mang số NBK
538... và một cô gái bị kẹt
giữa tay lái, đã chết rồi!
- Thu Vân!
Henri Phạm kêu thét lên lồi gục
xuống...
Tải ảnh
Mãi đến chiều thì việc trục
chiếc xe bị nạn mới hoàn tất.
Trước đó thì xác nạn nhân đã
được đưa lên, đặt nằm trong
chiếc xe cấp cứu của bệnh vện
chờ sẵn trên đường.
Quang cũng có mặt để giúp
bạn, bởi lúc ấy Henri Phạm
gần như không còn đứng nổi
trên đôi chân nữa. Anh ta cầu
viện tới Quang:
- cậu phải ở đây với tui, chờ
đến khi ba má tui ra tới. tui
không còn tâm trí đâu mà lo
nữa...
Quang siết chặt tay anh ta:
- Cậu yên tâm, Thu Vân cũng
như em mình mà. Cậu có thể
về khách sạn nghỉ ngơi, để
mình theo xe cấp cứu về bệnh
viện và làm các thủ tục cho
đến khi ba má cậu ra tới mình
sẽ bàn giao.
Nhìn chiếc xe mui trần bẹp
dúm, Quang bất nhẫn. Mới
buổi sáng đây cả bọn anh và
cả bàn dân thiên hạ ở bãi sau
còn trầm trồ, lé mắt bởi chiếc
xe đẹp mê hồn này, mà bây
giờ...
Henri Phạm cố lê bước theo
Quang đi về phía chiếc xe chở
xác, anh nói:
- tui cũng phải theo nó tới
phút cuối...
Quang kè một bên bạn mình
tới chỗ xe. Tài xế lái xe cấp
cứu mở cửa trước cho hai
người ngồi, nhưng Henri Phạm
yêu cầu:
- Cho tụi tôi ngồi sau với em
gái tôi.
Cửa sau chở xác luôn khóa kín,
nên tài xế phải tự tay mở khóa
và dặn hai người:
- Xác đã quấn vải kín, hai cậu
đừng mở ra.
Cửa vừa được mở, Henri Phạm
yếu nên được Quang đở lên
trước, rồi anh mới theo sau.
Bỗng cả hai người đều kêu lên:
- Thu Vân đâu?
- Xác đâu?
Trong khoang xe không hề có
cái xác vừa mới đem lên cách
đó hơn mười lăm phút!
Nghe họ kêu, cả nhóm người
đang trục xác và xe đều chạy
lại và sửng sốt khi cái xác đã
biến mất không để lại dấu vết
gì! Người tài xế quả quyết:
- Chỉ có tôi ở đây với cái xác,
sau khi đưa vô khoang sau rồi
đích thân tôi khóa cửa lại, chìa
khóa do tôi giữ, như vậy làm
sao mất được?