Trong khi Quang đã hết kiên
nhẫn thì bất ngờ từ trong
ngôi nhà lá cánh cửa gỗ lại
bung ra và... từ trong đó một
bóng người hiện ra, mà vừa
trông thấy người ấy Quang đã
há hốc mồm kinh ngạc.
- Henri Phạm?
Đúng là anh chàng! Mà tại sao
anh ta lại ở đây và xuất hiện
như vừa từ dưới đất chui lên
vậy? Quang định lên tiếng kêu,
nhưng kịp nghĩ lại nên anh
yên lặng chờ.
Henri Phạm thì sau khi quan
sát một lượt khắp chung
quanh, quay vô trong nhà ra
dấu, lại một người nữa bước
ra, mà lần này thì sự kinh
ngạc của Quang còn gấp bội.
Bởi đó là... Thu Vân.
Henri Phạm quay sang cô em
gái nói mà không cần giữ lời,
có lẽ nghĩ đây là chỗ hoang
vu, không có ai ngoài họ:
- Bây giờ em có thể yên tâm
xuống dưới kia, anh đã để sẵn
chiếc xe khác và em cứ thế lái
về thẳng Đà Lạt mà không cần
phải về Sài Gòn đâu. Ở Đà Lạt
chơi khoảng một tháng, rồi lên
máy bay trở lại Pháp và... bắt
đầu thụ hưởng hai chục triệu
Franc Pháp tiền bồi thường
của hãng bảo hiểm Pháp chi
nhánh tại Sài Gòn. Trương
mục ngân hàng mang tên anh,
vì anh nhận là người bảo hộ
cho em ở nước ngoài, được ba
má ủy nhiệm. Từ nay cái tên
Emile Thu Vân sẽ không còn
nữa, mà thay vào đó là tên
Anna Phạm. Mà cần gì cái tên
Thu Vân đó nữa, miễn mình có
được số tiền bồi thường lớn đủ
trang trải lại những gì đã mất
do chi tiêu quá lố từ nào đến
giờ!
Thu Vân vỗ vào vai anh trai
mình:
- Phục anh sát đất luôn! Qua
mặt được hãng bảo hiểm nhân
thọ chuyện đâu phải đơn giản,
vậy mà anh cũng làm được.
Nhưng khiến cho em phải một
phen hú vía khi lái xe tới sát
bờ vực sâu chỗ Ô Quắn, sợ
gần chết. Rồi lại phải kéo cái
xác của con nhỏ người làm và
đặt nó ngồi vô chỗ lái xe, để
nó giả làm em, sau đó lại phải
nổ máy xe, vô số và... buông
ra cho xe lao xuống vực. Sơ
sẩy một chút là em bị rớt theo
chiếc xe luôn.
Henri Phạm cười:
- Biết em có đủ bản lãnh nên
anh mới giao làm nhiệm vụ đó
chớ bộ! Và em đã hoàn thành
xuất sắc nhiệm vụ rồi còn gì.
Chiếc xe đã lao thẳng xuống
vực sâu và ai cũng đinh ninh
rằng em đã chết trong vụ ấy
rồi!
- Nhưng sao khi trục xe và xác
chết lên anh lại để cho cái xác
biến mất, suýt nữa thì bảo
hiểm đã không chịu bồi
thường rồi?
Henri Phạm cười to:
- Em có lanh nhưng chưa đủ
khôn. Lúc ấy em không có mặt
tại hiện trường nên đâu có
biết là khi xác con nhỏ Thắm
vừa mới kéo lên anh đã điếng
hồn, bởi tuy thân thể nó giập
nát, nhưng khuôn mặt còn
nguyên, làm sao nói đó là em,
cô Thu Vân được? Em có biết là
lúc ấy anh phải lanh trí lắm
mới ra lệnh cho hai thằng đàn
em đi theo trà trộn làm nhân
viên cứu hộ để nhân cơ hội
người tài xế xe cứu thương lơ
đễnh, đã lấy cắp cái xác con
Thắm đem giấu.
- Không có xác làm sao hãng
bảo hiểm chịu đền nhân
mạng?
- Em cũng quên là chỉ đến tối
là người ta tìm được xác chết
của nạn nhân ở một hốc đá
gần chỗ tai nạn xảy ra sao?
Khi đó xác con Thắm đã được
anh cho tụi nó lấy đá đập nát,
để không còn nhận diện ra
nữa. Và sau đó đã báo cho đội
cứu hộ tới và mang về bệnh
viện.
Thu Vân cười thành tiếng:
- Anh làm khéo đến nỗi đến ba
má khi đứng trong nhà xác
mà cũng chẳng nhận ra! Tội
nghiệp, thấy má khóc chết lên
chết xuống em sợ và đau lòng
quá. Chuyện này mà vở lở ra
chắc là không yên với ông bà
cụ đâu!
Henri Phạm nhún vai:
- Nhằm nhò gì ba cái chuyện
này. Mà mình cũng đâu ngu gì
để lộ...
- Chỉ tội nghiệp ba má sẽ khổ
đau vì mất con, trong lúc em
vẫn còn sờ sờ đây...
Henri Phạm nghiêm giọng:
- Trong vụ xài phá đến cạn
hết tiền ba gởi ở nhà băng
bên Pháp đâu phải chỉ mình
anh, mà em đóng góp đến
phân nửa trong đó. Xong vụ
này mình bí mật chuyển trả lại
cho ba là ổn.
Chuẩn bị đi, chợt Henri Phạm
nhớ ra, anh ta hỏi:
- Hồi nãy em có đóng kỹ nắp
hầm chưa?
Thu Vân cười:
- Cái hầm bí mật này quả lợi
hại, nằm ngủ dưới đó cả đêm
cũng giống như ngủ trong
phòng khách sạn, sướng thiệt.
- Anh phải mất cả tháng trời,
nhờ thợ từ trong Sài Gòn ra
làm mới được như vậy. Anh
phải thủ sẵn một nơi như vậy
để phòng khi lộ chuyện thì có
nơi mà ẩn thân một thời gian.
Em đâu có biết là cả chuyện vô
ra rừng hoa sứ này anh cũng
phải tốn tiền mới yên chớ bộ!
Thôi, có lẽ là hôm nay là ngày
chót, chúng ta không trở lại
đây nữa, nên cũng không cần
cái hầm, có bị lộ thì cũng
chẳng sao. Thôi mình đi!
Họ đi rất nhanh xuống núi,
xuyên qua rừng hoa sứ.
Quang quá bức xúc với những
gì vừa nghe, anh vừa định
đứng lên gọi họ một tiếng và
vạch trần những gì họ làm.
Tuy nhiên, chẳng hiểu sao khi
vừa đứng lên thì Quang đã
ngã ngồi trở xuống như bị ai
kéo lại vậy. Phải đến lần cố
gắng thứ ba Quang mới có thể
đứng thẳng lên, nhưng lúc ấy
hai người họ đã đi khá xa rồi.
Bấy giờ Quang chỉ còn cách
bước thẳng vào nhà với ý định
xem cái hầm mà họ vừa nói ra
sao. Nhưng điều ngạc nhiên
đầu tiên của Quang là chiếc
váy màu vàng của Thu Vân lúc
mặc đi vào đây đã không còn,
mà lúc nãy khi đi ra cô ta mặc
bộ quần áo màu xám nhạt,
đầu đội mũ như một cách
ngụy trang, mà tay không hề
xách giỏ hay cầm vật gì. Vậy
bộ đồ màu vàng biến đi đâu?
Điều đó càng khiến cho Quang
tò mò thêm, anh tìm nắp hầm
và phát hiện ra ngay nó nằm
ở gần gian bếp nguội lạnh, chỉ
cần giở tấm ván lên là lộ ra
một cái thang gỗ dẫn xuống
dưới.
Chẳng do dự, Quang bước
ngay xuống, thấy có cây đèn
pin treo sẵn ở lối đi, Quang
chụp lấy và soi tới trước. Quả
đúng nó như một căn phòng
đầy đủ tiện nghi, có cả giường
nệm phẳng phiu và ở đầu
giường có ngọn đèn ngủ màu
hồng nhạt nữa.
- Có lẽ họ xài bình ắc quy chớ
nơi này làm gì có điện!
Quang hơi thắc mắc về việc
đó, nhưng thắc mắc của anh
không tồn tại được lâu, bởi
liền lúc đó anh chợt sững sờ
khi nhìn thấy có một người
đang năm trùm mền trên
giường mà phải nhìn kỹ mới
thấy!
- Ai vậy?
Không thấy người nọ động
đậy, Quang cất tiếng gọi:
- Ai đây, tôi muốn hỏi...
Anh gọi đến lần thứ ba mà vẫn
chẳng thấy người nọ cử động
hay lên tiếng, Quang chợt lo,
anh bạo gan cúi xuống kéo
đại góc mền ra và...
- Trời ơi!
Trước mắt Quang là... một cô
gái lạ mặc bộ đồ màu vàng
máng ở vách lúc nãy!
Không thể nào tin được,
Quang gọi thêm lần nữa và
cũng chẳng thấy cô nàng cử
động. Quang hốt hoảng đưa
tay chạm vào, rồi kinh hãi bởi
thân thể cô ta đã lạnh cứng.
Có nghĩa đó là một xác chết!
- Trời ơi!
Quang hoang mang tột độ,
anh lúng túng mất vài giây rồi
mới chạy tháo lên miệng hầm,
định kêu ai đó. Nhưng chung
quanh vắng tanh, vả lại nếu
gọi người tới trong lúc này thì
khác nào rước họa vào thân,
bởi chỉ mình anh với một xác
chết, ai mà tin được rằng anh
không dính líu tới cái chết của
cô nàng!
Lúng túng một hồi lâu Quang
mới quyết định trở xuống
hầm, lần này anh phải nhìn
cho thật rõ, ít ra cũng tìm
được cách nào đó báo động
cho người ta biết... chớ không
thể để một người chết nằm
trong đó, mà chắc chắn khó
lòng có ai hay được.
Nhưng khi Quang đặt chân trở
xuống đó thì... cái xác của cô
gái không còn ở đó nữa!
Việc đầu tiên của Quang khi
trở về Sài Gòn là tìm tới nhà
của cha mẹ Thu Vân. Họ là chủ
một tiệm vàng lớn ở vùng Chợ
Lớn mà đã đôi lần Quang có
tới chơi với anh em Thu Vân,
nên cha mẹ cô biết Quang.
Vừa thấy Quang, bà Kim Tín
đã òa lên khóc kể:
- Lâu nay con không ghé chơi
nên bác không biết con ở đâu.
Phải chi biết mà gọi con tới
chơi thì chắc tụi nó không đi Ô
Cấp làm gì để xảy ra cớ sự
này!
Quang dò hỏi:
- Sau khi tai nạn xảy ra bác có
kịp đem xác Thu Vân đi nhận
diện không?
Ông Kim Tín nói thay vợ:
- Chính tôi xuống nhà xác
bệnh viện để nhìn, nhưng có
nhận dạng được nó đâu, bởi
thi thể đâu còn nguyên vẹn.
- Henri Phạm đâu rồi bác?
- Ôi! Cái thằng lãng tử đó mà
cháu hỏi làm gì. Nó về đây chỉ
ở nhà có nửa buổi rồi đi biệt
tới bữa nay. Cũng tại nó mà
con Thu Vân mới lái xe đi Ô
Cấp chớ hai bác đâu có cho.
Đường sá xứ mình khác, đâu
phải thấy vắng mà muốn chạy
sao cũng được.
- Nghe nói có bảo hiểm phải
không bác?
Ông Kim Tín hơi ngạc nhiên về
sự hiểu biết của Quang, nhưng
cũng đáp:
- Có! Nhưng do tụi thằng Henri
và Thu Vân sống bên Pháp
nên làm bảo hiểm bên đó, nên
họ sẽ tiến hành thủ tục bồi
thường bên đó. Nhưng còn bồi
thường mà làm gì nữa khi
mạng sống không còn?
Quang giả vờ hỏi:
- Hình như nhà có cô người
làm tên Thắm phải không bác?
Đến lúc này thì ông Kim Tín
không khỏi ngạc nhiên nói:
- Sao cháu biết con nhỏ đó?
Quang cười giả lả:
- Dạ, chẳng là vì cháu có quen
với nhà cô ấy ở dưới quê...
Bà Kim Tín buột miệng nói:
- Thì ra la vậy, cháu ở làng Mỹ
Quý hay Mỹ Lương của huyện
Hòa Thành?
- Dạ, ở sát nhà của cô Thắm.
- Vậy là Mỹ Quý rồi! Huyện Hòa
Thành tỉnh Ba Xuyên chỉ có cái
xã Mỹ Quý là heo hút nhất, lại
ít người biết, nên bác cũng
hay quên là nó ở Mỹ Quý
hay Mỹ Lương. Vậy ra cháu với
nó là đồng hương. Mà cũng
hay, dịp này bác hỏi cháu
xem, gần đây cháu có gặp nó
không?
- Dạ... gặp ai ạ?
- Con Thắm! Nó nghỉ làm
ngang xương cả tuần nay mà
chẳng biết đi đâu!
- Có thể cô ấy về quê chăng?
Ông Kim Tín bác ngay:
- Con nhỏ này từ ngày lên đây
làm chưa bao giờ xin về quê
lần nào, bởi lẽ đơn giản là nó
không còn ai ở quê hết. Lẽ thứ
hai là nó làm được bao nhiêu
tiền lương đều gởi lại cho nhà
tôi hết, không giữ đồng nào
trong túi, như vậy lấy đâu tiền
để đi.
Bà Kim Tín cũng nói:
- Con nhỏ hiền lành, dễ
thương, tuy là không còn ở
nhưng vợ chồng tui thương nó
như con ruột. Tính năm tới nó
đủ hai mươi tuổi thì coi mối
nào được gả chồng cho nó.
Con nhỏ tuy ít học nhưng đẹp
người, đẹp nết, ai mà lấy được
nó là có phước lắm!
Quang không kiềm chế được,
buột miệng:
- Người như vậy mà bị hại
thì...
Bà Kim Tín hốt hoảng:
- Ai hại nó?
Quang nói chữa:
- Dạ, cháu muốn nói nếu như
rủi ro...
Ông Kim Tín nói:
- Tôi nghĩ chắc không có
chuyện gì đâu. Con nhỏ này
không chừng ham vui bị bạn
bè rủ rê đi đâu đó, vài bữa thì
về thôi.