"Maria lạy Chúa tôi"! cơn ác
mộng hãi hùng, bõ già choàng
tỉnh giấc, mồ hôi vã ra như
tắm.
Ngày Chủ Nhật sau đó, bõ
chăm chú nhìn Gia đang quỳ
dưới hàng ghế cuối. Mặt Gia
toát ra đường nét ác độc, đê
hèn một cách đáng ghét. Thế
mà không biết tại sao từ ngày
hắn vào đạo, cha Luông xem
hắn như một tín hữu thân
cận. Nhiều khi hai người nói
chuyện riêng hàng giờ trong
phòng, sau đó khi về hắn còn
chở theo những thùng quà
nặng trĩu khiến bõ già tiếc hùi
hụi. Đôi khi làm việc ngoài
vườn khát khô cả cổ, bõ muốn
vào nhà kho chôm lon nước
ngọt, khui ra tu một hơi cho
đã nhưng sợ mang tội ăn cắp.
Từ ngày hồn ma báo mộng,
bõ rất ghét bộ mặt đạo đức
giả của Gia. Càng gai mắt hơn
khi hắn khúm núm quỳ dưới
chân Chúa nhân từ và nhận
những chiếc bánh Thánh vô
nhiễm. Cũng có thể hắn hối
hận chăng? Bõ già nghĩ như
vậy. Nhưng không, một hôm
bõ vô tình đứng ngoài cửa
nghe mẫu chuyện giữa cha xứ
và hắn.
"Thưa cha đạo mình khi rửa
tội là tất cả tội lỗi đều được
Chúa tha hết phải không cha?"
Tiếng cha Luông:
"Giáo hội dạy thì như vậy,
nhưng đừng lý tưởng hóa nó."
"Nghĩa là sao con chưa hiểu."
"Nghĩa là nói thì như vậy
nhưng muốn được tha tội,
không phải chỉ có rửa mà còn
phải thật sự ăn năn, nếu
không ăn năn thì dầu có rửa
hết nước một sông cũng
không thể nào sạch tội." Câu
chuyện giữa cha xứ và Gia bõ
già nghe có thế, nhưng bõ
chợt hiểu rằng Gia theo đạo vì
hắn muốn cha rửa cho hết tội
do hắn gây ra. Bên trong có
tiếng đẩy ghế và tiếng Gia cáo
từ, bõ già vội bước nhanh ra
sân làm bộ lom khom tưới
hoa.
Đêm nay trời cũng hâm hấp
nóng, khuya lắm rồi mà bõ
chưa ngủ được. Nhìn ra cửa
sổ bóng trăng lờ mờ, bõ chợt
trông thấy một bóng người đi
tới, đi lui, bõ bất giác hỏi:
"Ai đó ?"
Tiếng nói như bị nghẽn trong
cổ họng, bóng người trả lời:
"Tôi đây, tôi là Thơm, người
được ông nhận về chôn mấy
tháng trước."
Bõ giật thót người, trong
bụng nhũ thầm, "ma" nhưng
không hiểu sao bõ không thấy
sợ hãi chút nào, bõ hỏi:
"Cô đến đây có việc gì?"
"Ông đã chôn xác tôi, chắc
ông biết không phải tôi tự tử"
"Tôi có hồ nghi như thế?
"Đúng lắm"
Khi bóng chị Thơm đến vịn hai
tay vào song cửa sổ, một
luồng gió mát lạnh hắt vào,
người bõ bắt đầu run, tất cả
đều lờ mờ. Trí bõ già nhớ lại
hôm nhận xác gương mặt chị
Thơm trắng bạch như người
chết đuối, hai con mắt trợn
dộc và hai bên mép chảy
xuống hai vệt máu khô quánh.
Ông lạnh người thụt lùi vào
trong, lấy can đảm hỏi:
"Tại sao cô lại đến đây mà
không đến chỗ khác?"
Bóng ma trả lời:
"Tại vì ông là một con người
tử tế, có lòng thương người
nên tôi đến nhờ ông".
Trong bóng đêm, bõ già trầm
ngâm một giây hỏi:
"Cô nhờ tôi làm việc gì?
"Ông cầu siêu cho tôi đi tái
sinh, nếu không tôi sẽ vất
vưởng ở đây mãi"
"Tôi không tin vào việc con
người chết rồi có thể tái sinh"
Bóng ma xác quyết:
"Lúc còn sống, tôi cũng không
biết và cũng không ai nói cho
tôi biết về việc con người sau
khi chết, phần hồn còn có thể
đi tái sinh. Khi chết rồi, hồn tôi
lang thang khắp nơi, đã gặp
nhiều vong hồn, gặp các nhà
ngoại cảm và đặc biệt tiếp xúc
với người cõi âm rất nhiều nên
mới hiểu.
Bõ già chống chế:
"Nhưng tín lý của tôi không tin
việc ấy là thật."
"Đây là quy luật luân hồi tự
nhiên trong vũ trụ, không
dính dáng gì đến tín lý nào cả"
"Như vậy thì tôi làm gì?"
"Ông mua cho được 49 con
chim, 49 con cá."
"Cô biểu tôi nấu cách sao hai
thứ ấy?"
"Không, loài vật cũng tham
sống sợ chết như người. Hai
loại chim và cá ông mua khi
chúng còn sống, ông đem ra
mộ của tôi với lòng thành
khẩn, ông chỉ nói như thế nầy:
'98 mạng sống nầy được tự do
kể từ hôm nay, để cầu cho
vong linh Văn Thị Thơm sinh
ngày 16 tháng 3 năm 1980
được đầu thai hóa kiếp'. Sau
đó ông thả chim bay lên trời,
cá thả xuống sông cho chúng
tự do, gọi là phóng sinh".
Bõ già phân vân hỏi:
"Làm sao tôi có nhiều tiền như
thế?
"Ngày mai, sẽ có người đem
tiền tới cho ông". Sau câu nói
ấy, bóng ma ngoài cửa biến
mất.
Bõ già níu kéo:
"B...bao giờ thì tôi làm việc ấy"
Không thấy bóng ma trả lời.
Bõ già khệnh khạng bước đến
giường, vừa nằm, vừa lần
chuỗi mân côi.
Sáng hôm sau, khi quét lá
trước ngõ, lòng bõ già hoang
mang vô hạn. Một gã xe ôm
chạy xe vào sân, hắn nói có
người gởi tiền nầy cho ông, gã
xe ôm vụt biến ra khỏi ngõ, bõ
già không kịp hỏi một câu,
ông lấy thư bọc vào túi, cài
ghim cẩn thận, dự trù thực
hiện lời hứa.
Giòng tư tưởng bõ già còn bàn
bạc trong trí, tiếng xe gắn
máy cha Luông vừa về tới,
giọng ca vẻ hấp tấp:
"Bõ ơi! Ra đây phụ cha một
tay khuân mấy bình hoa đặt
lên bàn thờ. Nhà cụ Doanh
vừa mua hoa đem tới để xin lễ
cầu hồn cho anh Phạm Oan
Gia. Cụ Doanh nói đêm qua
anh Gia uống rượu say, chạy
xe tung gãy cột đèn phụ ngay
hẻm số 35. Trụ đèn ngã, dây
chằng cột điện quấn vào cổ
anh ấy tắt thở tại chỗ"
Bõ già thảng thốt kêu lên:
"Maria, Giê-su lạy Chúa tôi"
Bõ cùng cha Luông đưa hoa
vào nhà nguyện. Cha Luông
trở ra lấy xe gắn máy đi chở
thầy phó tế rồi cùng chạy lên
nhà lão Doanh xem có thể
giúp được gì cho một gia đình
tân tòng. Bõ ngồi môt mình
nhìn sâu lên tượng Đức Mẹ,
lòng chưa hết bàng hoàng,
ông nhũ thầm:
"Luân hồi, tái sinh, phóng
sinh..." những cụm từ xa lạ
tưởng như mơ hồ, sao nay cứ
lẫn quẩn đâu đây như một
luồng gió nhẹ vừa thổi đến
trong đêm hè oi bức.